Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hoắc Tổng Truy Thê - Hoắc Minh - Ôn Noãn (FULL)

Đêm tối, tại một ngôi nhà cũ kỹ trong con hẻm nhỏ. Hoắc Minh chăm chú nhìn người em gái mình đã yêu thương nhiều năm, nhìn bộ quần áo cực kỳ đơn giản của cô ấy, rồi lại nhìn căn nhà tồi tàn phía sau.

Mắt anh chợt đau, ngón tay đang cầm điếu thuốc khẽ run lên.

Hút một hơi thuốc sâu, anh bước vào, nhìn xung quanh: “Đứa bé đâu?”

Hoắc Minh Châu ngạc nhiên: “Chị dâu đã nói cho anh biết sao?”

Hoắc Minh tức giận nói: “Nếu cô ấy không nói cho anh biết, chẳng lẽ còn giúp em che giấu rồi để em tiếp tục sống

ở nơi tồi tàn này sao?... Đứa bé đó là con của ai?”

Cho đến giờ phút này, anh thực sự không biết bố của đứa bé là ai.

Hoắc Minh Châu không cho anh vào phòng.

Hoắc Minh dập tắt điếu thuốc, thổi ra làn khói thuốc cuối cùng: “Là ai?”

Bất kể là ai, trong vòng một ngày, anh sẽ đánh cho đối phương không còn răng!

Hoắc Minh Châu chặn cửa phòng, nhẹ giọng cầu xin: “Em và Thước Thước vẫn sống rất tốt! Anh Hai, em có thể tự mình nuôi thằng bé, anh đừng hỏi nữa!"

Đôi mắt của Hoắc Minh hơi đỏ lên.

Anh chỉ cách cô ấy nửa bước, anh vươn tay đẩy cô ấy ra sau lưng rồi đi thẳng vào phòng ngủ.

Căn phòng ngủ đơn giản, chưa đầy mười mét vuông.

Ngoài chiếc giường cũ kỹ, chỉ có một chiếc bàn nhỏ với mấy chục cuốn tạp chí đặt trên đó.v

Hoắc Minh bước qua đó gạt mấy cuốn tạp chí số 18 ra, trên trang bìa đều là về Hoắc Minh Châu, cô chủ lớn nhà họ Hoắc!

Yết hầu của anh chuyển động lên xuống vài lần rồi anh đi về phía chiếc giường cũ kỹ. Đứa bé nhỏ nhắn đang nằm ngủ say.

Cậu bé có khuôn mặt trắng nõn và mái tóc ngắn màu trà.

Đôi lông mày quen thuộc và màu tóc riêng biệt đó khiến đôi mắt Hoắc Minh đỏ ngầu lên!

Anh không tiếp tục truy hỏi bố đứa bé là ai, bởi vì không cần hỏi nữal

Hoắc Minh đột ngột quay người lại, trừng mắt nhìn em gái mình.

Khóe môi Hoắc Minh Châu run rẩy, thậm chí toàn bộ khuôn mặt đều vặn vẹo, cô ấy nhỏ nhẹ cầu xin: “Anh hai, đừng tìm chú ấy! Anh đừng tìm chú ấy... Em và chú ấy đã chia tay rồi.”

Hoắc Minh vươn tay nhẹ nhàng chạm vào cậu bé. Ấm áp đấy...

Hoäắc Minh sửng sốt một lát, nhẹ giọng hỏi: “Chú ấy? Chú ấy là ai? Minh Châu, em hãy nói nghe xem nào!”

Hoắc Minh Châu che miệng lại. Thực sự anh trai đã biết rất rõ đứa trẻ này là của ai.

Hoắc Minh đè thấp giọng: “Em và chú ấy đến với nhau từ khi nào? Em có biết mình đang làm gì không? Chú ấy lớn hơn em tới mười mấy tuổi, người có địa vị như chú ấy đã hơn bốn mươi tuổi còn chưa kết hôn, chú ấy đã từng qua lại với biết bao nhiêu người như thế, sao có thể để mắt tới một cô bé như em chứ?”

Hoắc Minh Châu nhục nhã vô cùng. Cô ấy biết, là do cô ấy không biết tự lượng sức mình!

Hoắc Minh không hỏi thêm nữa, anh cởi áo khoác mặc cho Tiểu Thước Thước, sau đó nhẹ nhàng bế lên.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!