Đồ ăn hại, vô dụng!
Bên kia, bà Hoắc dẫn Ôn Noãn đi uống trà.
Bà Hoắc được chăm sóc chu đáo, vẫn cao quý xinh đẹp nhưng vì chuyện của con cái nên giữa lông mày bà luôn có chút ưu sầu.
Câu gọi bác gái kia, Ôn Noãn vẫn không gọi ra khỏi miệng.
Cô vẫn gọi tiếng mẹ, sau đó châm thêm trà cho bà Hoäc, khi hạ mắt, vẻ mặt dịu dàng.
Bà Hoắc nhẹ giọng nói: “Mấy ngày gần đây mẹ vẫn luôn muốn tới thăm tụi con, nhưng lại sợ quấy rầy cuộc sống của các con! Ôn Noãn... Thân là một người mẹ, mẹ đương nhiên hy vọng con có thể tha thứ cho Hoắc Minh, lúc trước nó quả thật đã làm sai! Nhưng nếu cơn giận trong lòng con vẫn chưa nguôi, mẹ cũng mong con có thể dạy dỗ tính khí kiêu ngạo của nó!”
Vừa nói, bà vừa nhẹ nhàng nắm lấy tay Ôn Noãn.
Làm sao Ôn Noãn có thể chống đỡ được sự dịu dàng và yêu thương như vậy?
Cô ngước mắt lên nhìn bà Hoắc...
Đúng lúc này, Hoắc Minh đi tới, anh đứng bên người Ôn Noãn, rất tự nhiên mà đặt tay lên vai cô, trầm giọng ôn hòa nói: “Bữa tối đã chuẩn bị xong, vào ăn đi!”
Ôn Noãn khẽ ừ.
Bà Hoắc rất vui khi thấy họ hòa hợp với nhau, nhưng bà vẫn luôn có tâm sự trong lòng.
Tuy thỉnh thoảng Minh Châu có gọi điện nhưng nhìn chung, con bé không trở về nhà.
Buổi chiều, Hoắc Tây ngủ lại trong biệt thự.
Ôn Noãn hẹn Bạch Vi đi uống trà chiều, Hoắc Minh phải đến công ty nên thuận đường đưa cô đến điểm hẹn.
Trên xe, anh nghiêng đầu hỏi: “Em có mệt không?” Ôn Noãn cười nhẹ: “Ý anh là Hoắc Tây?” Hoắc Minh vuốt nhẹ dây an toàn, không lên tiếng... Anh sợ hôm nay nhìn thấy Kiều An, Ôn Noấn sẽ nhớ đến những chuyện không vui trong quá khứ.
Anh muốn bày tỏ lòng trung thành với cô nhưng dường như Ôn Noãn không thèm để ý.
Hoäắc Minh chưa bao giờ cảm thấy lo được lo mất như Vậy.
Muốn hết lòng cưng nựng một người trong lòng bàn tay, lại không biết cô có bằng lòng hay không.
Ôn Noãn khẽ nhắm mắt lại: “Con bé rất đáng yêu!” Nên tại sao lại thấy mệt mỏi chứ? Chưa kể việc dành thời gian cho cô bé, cho dù phải hy sinh tất cả cô cũng sẵn lòng.
Hoắc Minh không hỏi thêm, đạp ga đưa cô đến quán cà phê.
Bây giờ anh rất coi trọng Ôn Noãn, cũng tôn trọng bạn bè của cô.
Anh cùng xuống xe với cô, đi vào chào hỏi Bạch Vi, còn sờ đầu con trai của Bạch Vi rồi mới rời đi.
Khi anh đi xa rồi, Bạch Vi mỉm cười: “Anh ta bây giờ khác hẳn!”
Ôn Noãn gọi một ly cà phê đá.
Nhẹ nhàng khuấy lên, nhấp một ngụm rồi bật cười: “Có gì khác biệt?”
Bạch Vi nhỏ giọng nói: “Dù sao cũng không giống trước kia! Trước kia Hoắc Minh như vầng trăng cô độc trên bầu trời, vô cùng khó tiếp cận, nhưng bây giờ lại hạ xuống nhân gian rồi...”
Cô ấy dùng tay ra hiệu cho Ôn Noãn: “Cậu làm tốt lắm!”
Ôn Noãn khế mỉm cười.
Bạch Vi vỗ tay cô: “Cậu đừng có mà coi nhẹ đấy! Nói thật, anh ta đối xử với cậu rất tốt! Cứ tiếp tục thử thách, nếu cảm thấy không tệ thì hốt đi! Cậu nhìn thân hình ấy, khuôn mặt ấy đi... Đi đâu để tìm chứ?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!