Khi Kiều Cảnh Niên đến, vừa hay nghe được những lời này.
Ông ấy đứng ở cửa phòng khách, vô cùng xấu hổ, giọng nói run run: “Chấn Đông, ông thật sự muốn cắt đứt quan hệ với tôi sao?”
Hoắc Chấn Đông nhìn thấy vẻ mặt ốm yếu xanh xao của ông ấy, trong lòng cũng không đành!
Nhưng ông là chủ gia đình.
Ông là bố vợ của Ôn Noãn, là ông nội của Tiểu Hoắc Tây, nhà họ Hoắc không thể tiếp tục dây dưa với nhà họ Kiều nữa, nếu không sẽ là sự bất công lớn nhất đối với hai mẹ con Ôn Noãn!
Hoắc Chấn Đông bất chấp đau lòng, gật đầu: “Đúng vậy! Quan hệ của chúng ta chấm dứt từ đây!”
Kiều Cảnh Niên nắm chặt tay nắm cửa, cả người lảo đảo ngã xuống.
Ông ấy và Hoắc Chấn Đông làm bạn đã nhiều năm, vậy mà... Cũng đi đến tình cảnh này, thật sự ông ấy là kẻ thất bại như vậy sao, tại sao ông ấy luôn không thể giữ được những người bên cạnh mình?
Khi ông ấy yêu cầu giải thích, Hoắc Chấn Đông trầm giọng nói: “Là đàn ông, thì khi cần dứt khoát phải dứt khoát! Năm xưa nếu Lục Tiểu Noãn hiểu lầm, ông có thể kịp thời đuổi theo thì sao lại rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay? Ông yêu người này nhưng lại cảm thấy có lỗi với người kia, sai hết lần này đến lần khác! Ông muốn nhận lại Ôn Noãn, nhưng lại tham lam muốn con bé trở thành chị em tốt với Kiều An, Cảnh Niên... Ông thật sự quá hồ đồ!”
Sắc mặt Kiều Cảnh Niên tái nhợt. Ông ấy nhìn Ôn Noãn và Tiểu Hoäc Tây bên cạnh cô.
Cuối cùng ông ấy cũng được gặp mặt cô.
Trước khi chết, ông ấy chỉ có một tâm nguyện, vì vậy run giọng hỏi: “Ôn Noãn, con có thể gọi bố một tiếng bố được không?”
Ôn Noãn bình tĩnh nhìn ông ấy chăm chú.
Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ là người dây dưa dông dài nên từ chối thẳng: “Ông Kiều, bảo trọng!”
Sắc mặt Kiều Cảnh Niên lại tái nhợt.
Ông ấy mỉm cười buồn bã, lấy từ trong ngực ra một món đồ nhỏ xinh, đó là một món đồ chơi nhỏ bằng kính ông ấy mua và muốn tặng nó cho Tiểu Hoắc Tây, nhưng do
ngón tay run rẩy nên đã rơi xuống đất.
Mảnh vỡ sắc nhọn làm xước bắp chân non nớt của Hoắc Tây.
Máu đỏ tươi từ từ chảy ra! Hoắc Minh nhanh chóng bế Hoắc Tây lên, dùng khăn giấy giữ chân cô bé, sau đó nhỏ giọng nói với Ôn Noãn:
“Trong cặp sách nhỏ của con bé có enzyme cầm máu!”
Ôn Noãn lập tức mở ra, lấy một viên cho Tiểu Hoắc Tây uống vào!
Máu trên chân cô bé vẫn đang từ từ chảy xuống, Hoắc Tây sợ máu nên vùi mình vào trong ngực Hoắc Minh, nhõng nhẽo kêu đau, đòi bố thương...