Ôn Noãn tưởng cô bé sắp ngủ nên đặt truyện cổ tích xuống cũng chuẩn bị đi ngủ, nhưng Tiểu Hoắc Tây lại đột
nhiên hỏi một câu: “Bố mẹ thì sao?”
Ôn Noãn ôm cô bé, nhẹ nhàng nói: “Bố mẹ đang yêu nhau!”
Tiểu Hoắc Tây ôm cô thật chặt.
Đúng lúc này, Hoắc Minh bưng sữa đi vào, vừa hay nghe được những lời này.
Anh nhìn Ôn Noãn chằm chằm, như cười như không.
Mặt Ôn Noãn hơi nóng, cô ôm Hoắc Tây nói: “Uống hết sữa rồi mới được đi ngủ!”
Tiểu Hoắc Tây rất buồn ngủ, không chịu uống sữa.
Hoắc Minh ngồi ở bên giường, hôn lên má cô bé, khàn giọng nói: “Để con bé ngủ vậy! Em uống hết sữa đi!”
Ôn Noãn không muốn uống.
Ánh mắt Hoắc Minh sáng lên, giọng nói hơi khàn: “Hay anh đút em uống cái khác?”
Ôn Noãn đắn đo một chút.
Cô vẫn cầm ly sữa, uống từ từ.
Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, cô mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa, mái tóc nâu dài xõa ngang vai.
Nơi xương quai xanh lộ ra một vùng da mịn màng. Hoắc Minh nhìn chăm chú thật lâu.
Ôn Noãn uống xong sữa, trả lại ly cho anh, cô không dám chọc vào anh, lập tức nằm xuống giường: “Tắt đèn đi!”
Hoắc Minh nghiêng người tắt đèn.
Sau đó anh hôn cô chúc ngủ ngon, thì thầm vào tai cô: “Ôn Noãn, khi nào em sẽ ngủ chung với anh?”
Ôn Noãn hạ giọng: “Đừng có mà tơ tưởng!”
Môi anh di chuyển đến môi cô, nhẹ nhàng như gió xuân thổi qua, khẽ trêu: “Đêm nào anh cũng nghĩ về điều đó!”
Ôn Noãn còn chưa kịp phản ứng thì anh đã rời đi.
Khi Hoắc Minh mở cửa, Ôn Noãn nghe thấy bên ngoài trời đang mưa.
Trời mưa rất lớn, rất hiếm thấy trong mùa này!
Ban đêm, cô bị đánh thức bởi tiếng sấm. Tiếng sấm vang rền.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!