Ôn Noãn khẽ giật mình.
Sau đó cô cười nhẹ: “Đương nhiên có con sẽ khác! Nếu ầmTnhư trước thì thành dáng vẻ gì.”
Khi cô nói chuyện, vẻ mặt dịu dàng, bình tĩnh đến khó tả.
Hoäắc Minh vốn đã thích dáng vẻ này của cô, lại là đêm khuya trai đơn gái chiếc, con họ còn đang ngủ bên cạnh.
Anh không khỏi rung động.
Ánh mắt anh nhìn cô, ánh mắt đơn thuần của người đàn ông nhìn người phụ nữ.
Ôn Noãn nhận ra được.
Cô bình tĩnh quay lại chủ đề: “Mấy ngày nay anh và Hoắc Tây nói chuyện cho tốt! Không còn sớm nữa...”
Ý của cô là bảo anh sáng mai lại đến đón con.
Hoắc Minh giơ tay xem thời gian.
Anh nhìn Ôn Noãn, thật sự cô không có ý định giữ anh lại qua đêm, nhưng anh rất muốn nên nhỏ giọng nói: “Anh rất mệt, sáng mai có một cuộc họp quan trọng! Anh ngủ phòng dành cho khách, sẽ không làm phiền em!”
Ôn Noãn đồng ý.
Cô dẫn anh đến phòng dành cho khách nhưng không bước vào.
Hoắc Minh ném áo khoác ở cuối giường, khi quay người thì để ý thấy cô không đi vào, anh cười trừ: “Sao vậy, sợ anh?”
Ôn Noãn đánh trống lảng: “Tôi lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân cho anh!”
Hoäắc Minh không nói gì, chỉ nhìn cô.
Chờ Ôn Noãn rời đi, anh ngồi xuống cuối giường, nhẹ nhàng nới lỏng cà vạt...
Trong lòng phiền muộn, anh sờ vào trong áo vest, nhưng thay vì chạm vào điếu thuốc, anh lại chạm tới một chiếc hộp nhỏ cứng, đó là món quà anh mua tặng cô từ Hong Kong.
Ôn Noãn không cần...
Hoäắc Minh cầm chiếc hộp nhỏ, ánh mắt mờ mịt.
Khi Ôn Noãn đi vào, Hoắc Minh đang ngồi cuối giường hút thuốc.
Anh chống một tay lên giường, một tay kẹp điếu thuốc, đường nét góc cạnh nổi lên rõ ràng, vô cùng nam tính... Nhìn thấy Ôn Noãn đi vào, đôi mắt đen híp lại: “Có dao cạo râu không?”
Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Chỗ tôi không có cái này!”
Anh chậm rãi thở ra một làn khói rồi vươn tay ra: “Đưa đồ cho anhI”
Ôn Noãn không chút nghi ngờ, đưa đồ dùng vệ sinh cá nhân cho anh nhưng Hoắc Minh không nhận mà lại nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng kéo Ôn Noãn ngã thẳng xuống giường.
Sau đó, một thân hình nóng như lửa đè lên... “Hoắc Minh”