Cô chăm sóc cho bé Hoắc Tây xong thì ngồi chơi đàn, chắc là vì tâm trạng vui vẻ nên hôm nay mấy bài cô chơi đều rất thú vị, rất cảm động!
Bé Hoäc Tây ôm lấy cái đầu nhỏ của mình.
Cô bé nhìn vòng eo thon và tấm lưng thẳng của mẹ, mái tóc nâu buông xuống rất lãng mạn, chiếc váy dài trông cũng rất xinh đẹp!
Mẹ của bạn học ở trường mẫu giáo cũng không đẹp bằng mẹ cô bét!
Bé Hoäc Tây gắp một miếng bít tết, ăn ngấu nghiến!
Ôn Noãn đàn khoảng mười khúc rồi quay lại ăn chút gì đó, phụ nữ thích đẹp, nên tối cô ăn rất ít.
Cô nhìn đồng hồ, đã tám giờ rồi.
Trẻ em ở độ tuổi bé Hoắc Tây thường phải đi ngủ lúc chín giờ.
Ôn Noãn đang định gọi Hoắc Minh thì một bóng người mảnh khảnh xuất hiện bên cạnh bàn ăn, kèm theo một giọng nói có chút quen thuộc: “Ôn Noãn!”
Ôn Noãn hơi giật mình.
Hạ Du?
Hạ Du chính là đối tượng xem mắt mà Lục Khiêm giới thiệu cho cô hôm đó, cô từ chối rồi, không ngờ lại gặp nhau.
Ôn Noãn không ngốc, cô không cho rằng đây là cuộc gặp gỡ tình cờ.
Cô đang nghĩ làm sao giữ khoảng cách mà không để lộ dấu vết...
Bé Hoắc Tây gọi một tiếng thân mật: “Anh!”
Hạ Du bật cười khi bị một đứa nhỏ mấy tuổi gọi là anh. Anh ta ngồi xuống, hỏi Ôn Noãn một cách tự nhiên: “Nó là con họ hàng à? Khá đáng yêu đấy!”
Ôn Noãn khẽ mỉm cười: “Là con của tôi!”
Hạ Du giật mình.
Anh biết Ôn Noãn đã kết hôn và có con, nhưng không ngờ Ôn Noãn lại dẫn bọn họ theo.
Ôn Noãn cảm thấy rất tốt, có đứa trẻ ở đây, Hạ Du chắc sẽ không tình cờ gặp cô nữa!
Bé Hoäc Tây trông có vẻ ngây thơ.
Cô bé lấy một viên kẹo từ trong cặp đi học màu hồng ra, đặt vào tay Hạ Du, nhẹ giọng nói: “Anh đẹp trai quá! Viên kẹp này vốn dĩ em tặng cho Trương Sùng Quang, bây giờ tặng lại cho anh!”
Hạ Du rất cảm động.
Anh ta vuốt ve mái tóc xoăn nhỏ màu nâu...
Bé Hoắc Tây để anh ta chạm vào mái tóc xoăn rất mềm mại, ngọt ngào nói: “Mẹ cũng thích ăn lắm! Lần nào bố cũng bóc ra cho mẹ ăn, bố rất tốt với mẹ, sáng nay còn giặt quần áo cho mẹ nữa!”
Hạ Du:......
Ôn Noãn:......
Bé Hoắc Tây nhẹ nhàng nói: “Mẹ, bố tới đón chúng ta về nhài”
Ôn Noãn giật mình nhìn ra ngoài. Quả nhiên, chiếc xe Maybach màu đen của Hoäc Minh đã đỗ ở bên ngoài, anh đứng bên cạnh xe, ánh mắt thật sâu nhìn về phía bên này, vẻ mặt hơi khó coi.
Ôn Noãn đoán là do Hạ Du.
Hạ Du cũng nhìn thấy.
Bị ngăn cách bởi một tấm kính, đứng bên ngoài là một người đàn ông rất lịch lãm, dung mạo xuất sắc, là loại đàn ông mà phụ nữ một khi đã quan hệ với anh ta thì cả đời sẽ không bao giờ quên.
Ôn Noãn mỉm cười tỏ ý xin lỗi: “Xin lỗi không thể trò chuyện với anh nữa!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!