Anh còn định nói gì đó... Ôn Noãn cúp điện thoại.
Cô lắng lặng dựa vào ghế sau xe, cảm nhận được trái tim của mình đang từ từ sống lại.
Tiểu Hoặc Tây của cô vẫn còn sống!
Cô bé đáng yêu như vậy, hiện tại Ôn Noãn chỉ muốn ôm cô bé vào trong ngực, yêu thương thật nhiều.
Ôn Noãn gọi điện thoại cho Tiểu Hoắc Tây.
Tiểu Hoäắc Tây vẫn chưa ngủ, cô bé nhẹ nhàng tỏ vẻ tức giận, không chịu mở lời trước.
Giọng nói của Ôn Noãn khế run: “Tây Tây, ngày mai cô Ôn đón con tan học được không?”
Tiểu Hoặc Tây có lòng không có sức: “Không họp phụ huynh nữa mà!... Ồ... Cô không sợ người bố biến thái của con nữa à?”
Ôn Noãn: Cái giọng điệu quen thuộc này!
Hoắc Minh dạy dỗ con bé như thế nào đấy?
Bây giờ trong lòng Ôn Noãn tràn ngập tình thương của mẹ, sao mà nỡ sửa đúng sửa sai con bé, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Sau này mỗi lần họp phụ huynh cô Ôn đều sẽ cho con tham gia, được không?”
Tiểu Hoặc Tây giật mình một cái đứng bật dậy.
Nhưng trong giọng nói của con bé có vẻ vô cùng khó xử: “Có phải cô Ôn thích ba của con không? Nếu cô Ôn mà thích ba của con, có khả năng phải xếp hàng lâu lắm...”
Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Cô thích Hoắc Tây!”
Tiểu Hoặc Tây:...
Sau đó cô bé đột nhiên cảm thấy thẹn thùng ghê, dù sao ở đầu bên kia cũng là mẹ mà, mẹ biết Hoắc Tây là con gái cưng của mẹ rồi.
Tiểu Hoắc Tây nửa ngày không nói gì.
Trong bóng đêm, giọng nói của Ôn Noãn càng thêm phần dịu dàng: “Con biết mẹ là mẹ của con, đúng không?”
Tiểu Hoắc Tây không nói gì, mang chút phần cứng rắn. Điều này làm cho Ôn Noãn đau lòng khôn xiết.
Lúc này, cửa xe bị mở ra, ánh mắt của Lục Khiêm đúng lúc đối diện với cô.
Ôn Noãn thấp giọng nói: “Cậu, con muốn qua đó!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!