Tiểu Hoäc Tây cái hiểu cái không, gật đầu. Tóm lại đứa trẻ không hề biết mấy thứ kia, cô bé chỉ biết cô bé sắp có mẹ rồi, tâm trạng vô cùng tốt, buổi tối ăn hai bát cơm.
Người giúp việc cũng vui vẻ: “Hôm nay cô chủ nhỏ thật tuyệt!”
Tiểu Hoắc Tây hất mái tóc xoăn màu trà, cô bé mặc cả với bố: “Nếu mỗi ngày con đều gặp cô giáo Ôn, hằng ngày con sẽ ăn hai bát cơm!”
Hoắc Minh ngồi trên sô pha, xử lý công việc.
Nghe vậy, anh nhẹ nhàng liếc qua: “Muốn gặp cô giáo Ôn, tự con nghĩ cách!”
Tiểu Hoäc Tây khit mũi. Cô bé chạy tới, chui vào lòng bố: “Bố, bố thật vô dụng!” Hoắc Minh không nói gì.
Hoắc Minh đặt tài liệu sang một bên, ôm lấy Tiểu Hoắc Tây, tựa căm lên mái tóc xoăn màu trà của cô bé.
Giọng anh bỗng khàn đi: “Bố chọc mẹ tức giận! Hoắc Tây, con đưa mẹ về nhà được không?”
Tiểu Hoắc Tây ghé đầu vào vai anh.
Xem như đồng ý!
Cô bé lẩm bẩm: “Con muốn chơi đàn dương cầm!”
Hoắc Minh nhìn biệt thự, dường như quên mua đàn dương cầm nhưng đứa con bé bỏng Hoắc Tây của anh muốn chơi nên anh đã tự mình lái xe chở cô bé ra ngoài.
Nửa tiếng sau, chiếc Maybach màu đen đã dừng dưới căn hội
Căn hộ này vẫn không thay đổi.
Khi Hoắc Minh nhớ Ôn Noãn, không có chỗ nào giải sầu, anh sẽ một mình tới đây, ngồi trong phòng khách lặng lẽ châm vài điếu thuốc lá... Chờ tốt hơn rồi anh nhanh chóng trở về.
Anh phải chăm sóc Tiểu Hoắc Tây!
Sau khi đẩy cửa ra, Tiểu Hoắc Tây tỏ vẻ rất thích nơi này.
Hoắc Minh khàn giọng nói: “Đây là nơi bố và cô giáo Ôn của con lần đầu yêu nhau, chiếc Morning Dew này là lúc trước bố tặng cô ấy, sau này bố chọc cô ấy tức giận, cô ấy đã không cần nữa!”