Hoắc Minh trở về biệt thự.
Khu biệt thự này do tập đoàn Tây Á phát triển, tính an toàn và riêng tư hàng đầu nên anh giữ lại một căn cho mình.
Chiếc Maybach đen chầm chậm chạy vào cổng lớn chạm trổ màu đen, khi đi vào, tất cả đèn trong biệt thự đều sáng rực, đài phun nước cũng bắt đầu phun nước, phát ra âm thanh vui tươi.
Hoắc Minh dừng xe, vừa xuống xe thì người giúp việc đã tới rồi.
“Cô chủ nhỏ lại im lặng rồi.”
Hoắc Minh đưa áo khoác cho cô ấy, đi dưới ánh trăng tới gốc cây hoa quế.
Tiểu Hoắc Tây đang tự kỷ.
Hoắc Minh ngồi xổm xuống bên cạnh cô bé, nhìn Tiểu Hoắc Tây đầy yêu thương.
Tóc màu trà, hơi xoăn, bồng bềnh và xõa ngang vai. Khuôn mặt nhỏ nhắn, rất trắng trẻo, đôi mắt đen tròn như quả nhỏ, sống mũi thanh tú, cái miệng nhỏ mím lại, trông có vẻ không vui.
Bàn tay nhỏ bé trắng nón nắm lấy những chiếc lá quế thơm, kéo từng chiếc lá xuống.
Hoắc Minh nói chuyện với cô bé nhưng cô bé cũng không quan tâm.
Hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình!
Hoắc Minh không bế cô bé về mà chỉ ngồi xổm bên cạnh cô bé, đến mười giờ rưỡi, đột nhiên cô bé kết thúc tự kỷ, nhào vào lòng anh: “Hôm nay có bạn nhỏ nói con không có mẹt”
Hoắc Minh bế cô bé về nhà.
Anh sờ đầu nhỏ của cô bé: “Tiểu Hoắc Tây của chúng ta có mẹ... Mẹ giống như Hoäc Tây, là tiên nữ nhỏ!”
Anh đặt cô bé trước bàn ăn.
Người giúp việc nhanh chóng bày bát đĩa, mang lên những món ăn nóng hổi, đau lòng muốn chết!
Tiểu Hoắc Tây đói đến mức tự mình bê bát dùng thìa xúc ăn, mỗi thứ ăn một ít.
Ăn xong, cô bé nhớ lại, nhìn Hoắc Minh: “Con muốn mẹt Bạn nhỏ khác có mẹ, con cũng muốn!”
Hoắc Minh dẫn Tiểu Hoäc Tây lên tầng.