Hoắc Minh nhẹ nhàng ôm lấy vai cô.
Thái độ bất thường của Ôn Noãn là cô không tránh anh.
Cô ôm anh thật lâu.
Đợi đến lúc giữa trưa, cuối cùng cô cũng nói: “Hoắc Minh, khi nào thì chúng ta ly hôn?”
Cơ thể Hoắc Minh hơi cứng lại. Anh đã đoán trước được rằng hôm nay cô sẽ nói đến chuyện này, thế nhưng anh không muốn buông tay dễ dàng.
Anh hy vọng nếu mình kéo dài một chút, có lẽ vẫn còn thời gian để cứu vãn cuộc hôn nhân tan vỡ thành mảnh nhỏ này.
Anh im lặng một lúc lâu, khàn giọng nói: “Từ từ!” Ôn Noãn tránh né anh.
Cô quay người nhìn thẳng vào anh, trong lòng cô anh đã bị kết án tử hình, cô nhất định phải ly hôn với anh.
“Cần gì phải vậy!”
Cô khàn giọng mở miệng: “Kết thúc cuộc hôn nhân này càng sớm càng tốt, chúng ta đều phải bắt đầu một cuộc hành trình mới, cuộc hôn nhân này vốn tồn tại vì Hoắc Tây, bây giờ con bé không ở bên chúng ta nữa...”
Hoắc Minh ngắt lời cô.
Ánh mắt của anh nhìn cô thật sâu, giọng điệu nhẹ nhàng mà hèn mọn đến cực điểm hỏi cô: “Nếu như Hoắc Tây vẫn còn ở đây, em sẽ quay lại với anh phải không?”
Anh hỏi rất thành thạo.
Anh cũng không hỏi, nếu Hoắc Tây vẫn còn ở đây thì em có thể không ly hôn với anh phải không.
Anh hỏi, em có thể ở quay lại với anh không?
Ôn Noãn không nghe thấy.
Cô nhìn về phía chân trời, nhẹ nhàng nói: “Đáng tiếc giữa chúng ta đã không còn nếu như từ lâu rồi!”
Hoắc Minh lại tiến lên lần nữa, từ từ ôm lấy cô, trước khi cô tránh né anh lẩm bẩm: “Anh sẽ ký tên! Ôn Noấn... Để anh ôm một lúc thôi!”
Anh cứ lặng lẽ ôm cô.
Lúc này Hoắc Minh không biết anh sẽ phải cách xa cô bao lâu, có thể là hai năm, có thể là ba năm... Hay có thể là cả đời!
Nhưng bất kể là bao lâu đi chăng nữa, anh tự nói với mình.
Có lẽ anh nên để cho cô được tự dol
Anh nhìn cô thật sâu: “Đi, chúng ta đi đến căn hộ chúng ta ăn một bữa đi! Anh đã nhờ thư ký Trương chút nữa sẽ đem đơn ly hôn đến đây!”