Quần áo trên người cô rộng thùng thình, nhìn góc nghiêng, cằm rất nhọn, khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay.
Rõ ràng lúc trước, cô được chăm sóc rất tỉ mỉ. Giọng Hoắc Minh khàn đặc, gọi tên cô: “Ôn Noãn!”
Ôn Noãn vẫn duy trì tư thế như vậy, không nhúc nhích, nhưng thân thể cô lại cứng đờ.
Cô biết anh đã trở lại... Nhưng vậy thì sao chứ?
Cô không biết mình nên đối mặt với anh như thế nào, cô ngay cả khóc cũng khóc không nổi.
Hoắc Minh từ từ đi tới.
Anh cởi áo khoác ra, khoác lên vai cô: “Mới sinh xong, vẫn chưa khỏi hẳn đâu!”
Cô cởi áo khoác ra.
Chiếc áo khoác đen rơi xuống đất...
Hoắc Minh lặng lẽ nhặt lên, sau đó anh nhìn thấy đứa bé kia, một đứa nhỏ nhăn nhúm nằm trong lồng ấm, không nhúc
nhích, khuôn mặt hơi trắng bệch.
Giọng nói Ôn Noãn rất nhẹ: “Bác sĩ nói tỷ lệ sống sót không tới mười phần trăm!”
Hoắc Minh đau xót.
Anh và Ôn Noãn đã từng rất chờ mong đứa bé này ra đời, nhưng bây giờ con bé lại ốm yếu cô độc một mình trong lồng ấm, không có mẹ ôm ấp, thậm chí sống chết còn chưa biết.
Anh ôm vai Ôn Noãn: “Anh sẽ..”
Ôn Noãn xoay người hung hăng tát anh một bạt tai, toàn bộ lồng ngực cô đều hừng hực lửa giận: “Anh sẽ cái gì? Sẽ nghĩ biện pháp cứu con bé? Hoắc Minh anh đã đi đâu?”
Anh chịu đựng cái tát này.
Anh thà rằng Ôn Noãn đánh anh, mắng anh...
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!