Chẳng qua cô thật vui mừng giùm Hoäc Minh Châu, cô ấy là một cô gái đơn thuần, xứng đáng với những điều tốt hơn.
Không biết vì nghĩ tới Cố Trường Khanh hay không mà dạ dày Ôn Noãn có hơi không thoải mái.
Cô nói với Bạch Vi: “Cậu ngồi chờ một lát, tớ đến nhà vệ sinhl” Bạch Vi giữ cô lại nói đùa: “Sao lại nôn thế? Có khi nào mang thai hay không?”
Ôn Noãn nhớ lại mặc dù Hoắc Minh ham muốn rất nhiều, nhưng mỗi một lần đều dùng biện pháp, cô liền không lo lắng về phương diện này: “Không có khả năng!”
Bạch Vi cũng không nhiều chuyện.
Ôn Noãn vào nhà vệ sinh, vẫn cảm thấy khó chịu, nôn oẹ hai lần.
Đúng lúc này một người quen cũ xuất hiện, chính là Đinh Tranh đã biến mất một thời gian dài.
Đinh Tranh gầy đến đáng sợ, ngược lại trên người đeo đầy vàng bạc.
Cô ta nhìn Ôn Noãn cười lạnh: “Thật là trùng hợpỊ”
Ôn Noãn nhìn cô ta trong gương, chậm rãi đứng thẳng người, lau tay: “Thật tình cờ! Cô đến đây ăn cơm sao?”
Đinh Tranh cũng có chút không được tự nhiên.
Từ khi nhà họ Diêu biết được sự thật, Diêu Tử An cũng không cần cô ta, đuổi cô ta và con cô ta ra ngoài. Cô ta định quay về giới dương cầm nhưng không ai chịu nhận, muốn tìm người ra dáng đàn ông kề vai sát cánh, cũng tìm không ra.
Hiện tại đang sống tạm bợ cho qua ngày tháng. Đinh Tranh ghen tị với Ôn Noãn, cô ta biết sự nghiệp của Ôn Noãn đang rất phát triển, hơn nữa còn được nhà họ Lục nhận tổ quy tông.
Lục Khiêm của nhà họ Lục kia, nhiều cô gái muốn gả, chen lấn đến vỡ đầu.
Thế nhưng nghe nói người đàn ông kia cưng chiều Ôn Noãn đến tận trời!
Miệng Đinh Tranh cũng không còn lanh chanh: “Cô không còn đắc ý lâu đâu!”
Ôn Noãn không tranh cãi với cô ta, cô chỉ hỏi một câu: “Đứa bé kia đâu?”
Mặt Đinh Tranh nhăn nhó: “Đến trường giáo dục cho trẻ rồi!"
Trường giáo dục... Ôn Noãn biết đó nghĩa là gì, hẳn là trại trẻ mồ côi! Đinh Tranh thật ác độc!
Trong lòng Đinh Tranh run rẩy, nhưng trên mặt lại cố hết sức thể hiện dáng vẻ không quan tâm, cô ta quay về phía tấm gương trang điểm lại, từng lớp phấn kia kia không bám vào, giống như là muốn rơi xuống, cô ta càng dặm càng chét nhiều hơn.
Cuối cùng Đinh Tranh nghiến răng: “Chính là số mệnh của nó! Ai biểu nó không phải là con của Diêu Tử An!”
Ôn Noãn không biết nói gì.
Đúng lúc này, một người miệng đầy răng vàng, đeo một dây chuyền lớn bằng vàng bước ra từ nhà vệ sinh nam, vừa nhìn thấy Đinh Tranh liền ôm cô ta trêu chọc: “Ăn một bữa cơm, em đến nhà vệ sinh hơn mấy lần, có phải bị tào tháo rồi không?”
Đinh Tranh liền phối hợp nói mấy lời thô tục, liếc mắt đưa tình.