Lục Khiêm mỉm cười: “Là nhà họ Hoắc sao?”
Quản gia gượng cười, sau đó nhìn qua Ôn Noãn... Chuyện của cô cả và vị nhà họ Hoắc kia, tất cả người lớn nhỏ trong nhà đều biết.
Lục Khiêm hơi đắn đo, cho người tiến vào.
Một dãy 18 chiếc xe Mercedes-Benz màu đen, 88 phần quà đắt tiền, đều có đôi có cặp...
Lục Khiêm chỉ vào những món này hỏi: “Đây là tặng quà hay là cầu hôn?
Người đại diện của nhà họ Hoäc cười nhẹ.
Bà cụ đang muốn mở miệng nói chuyện, Lục Khiêm nói nhỏ bên tai bà: “Con từng gặp người này, đẹp trai lịch thiệp, chấp nhận được!”
Bà cụ rất tin tưởng đứa con trai, gật đầu.
Lục Khiêm lấy một nửa quà tặng, không có ý định đồng ý.
Ông ấy làm như vậy, cũng giúp Ôn Noãn có vị thế trong nhà họ Lục!
Cô cháu ngoại này của ông ấy rất quý giá, nhà giàu nhất phương Bắc cũng đến cầu hôn, ông ấy muốn Ôn Noãn giữ vững vị trí cô cả của nhà họ Lục này!
Trong lòng Ôn Noãn xúc động.
Hoắc Minh, anh làm như vậy là có ý gì?
Đến tận buổi tối cô mới có thời gian, đang muốn gọi điện cho anh, ngược lại Hoắc Minh lại gọi đến trước.
Ôn Noãn bắt máy.
Giọng điệu anh dịu dàng lạ thường: “Em ở thành phố C chơi vui chứ?”
Ôn Noãn gật đầu: “Cũng đượcỊ”
Cô suy nghĩ một chút, vẫn là nói vào vấn đề chính với anh: “Sau này đừng đến nhà họ Lục tặng quà, tôi sợ...”
“Sợ người khác hiểu lầm sao?”
“Ôn Noãn, anh vốn dĩ muốn cầu hôn em, nhưng cậu của em từ chối!”
Trong đêm khuya, âm thanh mê người của Hoắc Minh vang lên: “Anh phải làm gì bây giờ, dường như anh theo đuổi em ngày càng khó! Ôn Noãn, em có muốn anh đến đó không?”
Ôn Noãn lắc đầu.
Nhận người thân chính là nhận người thân, không liên quan gì đến chuyện hai người bọn họ.
Hoắc Minh rõ ràng đang đục nước béo cò*.
*đục nước béo cò: việc tìm kiếm lợi ích cá nhân, thường là một cách không minh bạch hoặc không trung thực.
Ôn Noãn giữ vững tinh thần.