Cô cống hiến hết mình cho công việc, mười ngày sau dự án thành phố H được triển khai suôn sẻ hơn dự kiến.
Ngày kết thúc, cô gọi điện thoại cho Lục Khiêm.
Cô khéo léo từ chối chuyên cơ, vì quá phô trương, cô tự mình ngồi chuyến bay tới thành phố C.
Lục Khiêm đích thân tới sân bay đón cô.
Vì thân phận không tiện nên ông ấy ngồi trong xe chờ cô, là vệ sĩ mời Ôn Noãn lên xe: “Cô Ôn, ngài Lục ở trong xe.”
Ôn Noãn gật đầu, lên xe.
Ghế sau xe nhà lưu động màu đen, người đàn ông lịch thiệp đang ngồi, đẹp trai tử tế, vừa nhìn mặt đã làm cho người †a nảy sinh thiện cảm.
Ông ấy... rất giống mẹ!
Ôn Noãn không lên tiếng, môi khẽ run rẩy.
Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm lấy đầu cô, không nói gì, chỉ tận hưởng khoảnh khắc ấm áp như vậy.
Hai mươi lắm năm rồi...
Tiểu Noãn rời nhà hai mươi lăm năm, khi gặp lại, chỉ để lại cốt nhục này.
Lục Khiêm thương cô, đau đến tận xương tủy.
Thật lâu sau, ông ấy mới bình tĩnh lại, bảo tài xế lái xe, vừa giới thiệu tình hình trong nhà với Ôn Noãn: “Bà cụ có cậu và mẹ con thôi, nhưng trong nhà có rất nhiều anh chị em họ, có đứa cháu lớn là con lại bị mất tích, con trở về không biết mọi người vui đến nhường nào.”
Ôn Noãn im lặng lăng nghe.
Sau đó Lục Khiêm cầm tay cô, thấp giọng nói: “Mấy năm nay bà cụ nhớ mẹ con quá, khóc hỏng mắt rồi! Ý của bà là giữ con lại thành phố C, cũng tiện chăm sóc.”
Ôn Noãn hơi do dự.
Lục Khiêm mỉm cười: “Cậu đã nghĩ rồi, chị Nguyễn cũng được đón tới thành phố C chăm sóc, còn có chó trắng nhỏ kia nữa.
Ôn Noãn nhìn sườn mặt ông ấy.
Rất đẹp trai, rất giống mẹ, cô bằng lòng nhìn ông ấy như này.
Cô thích cậu ruột.
Cô suy nghĩ một chút, nói: “Sự nghiệp của con ở thành phố B mới bắt đầu, một cửa hàng lớn như vậy không thể nói bỏ là bỏ, con muốn qua hai năm nữa, chờ tất cả ổn định lại chạy hai phía.”
Lục Khiêm đồng ý.
Con gái có tham vọng nghề nghiệp rất tốt, điểm này Ôn Bá Ngôn và chị Nguyễn không hề dạy con sai!
Lục Khiêm khẽ mỉm cười, sờ nhẹ đầu cô, Ôn Noãn luôn có cảm giác ông ấy đang nhìn mẹ.
Xe nhà lưu động chậm rãi lái vào dinh thự.
Nhà họ Lục rất náo nhiệt.
Lục Khiêm là huyết mạch cốt lõi của nhà họ Lục, Lục Khiêm lại không kết hôn sinh con, đột nhiên lại tìm về một đứa trẻ bị mất tích, thật sự chính là chuyện lớn của gia tộc, ai có thể tới đều tới rồi.
Xe của Lục Khiêm chậm rãi lái vào nhà chính...
Vừa xuống xe, bà cụ liền tiến lên đón, ôm lấy Ôn Noãn khóc một hồi.
Đều nói cách đời thân, hơn nữa con gái qua đời chỉ để lại một cốt nhục như này, sao không đau chứ?
Bà cụ nói ra toàn bộ lời sến súa trong cuộc đời mình. Ngoan nào, bảo bối, cháu yêu...
Ôn Noãn hơi ngượng ngùng, cô chưa từng được bà cụ nào yêu thương như vậy.
Lục Khiêm võ nhẹ vai bà cụ, dịu dàng nói: “Cháu gái trở về là chuyện tốt, sao mẹ còn khóc thành như này chứ, vừa rồi trên xe đã nói bà ngoại mà khóc hỏng mắt thì con cháu cũng sẽ đau lòng.”
Bà cụ ngừng khóc, quan sát Ôn Noãn từ trên xuống dưới. Sau đó, bà cười với dì Nguyễn: “Con của người nào sẽ giống người đó! Đứa nhỏ này giống Tiểu Noãn, cũng hơi giống cháu!"