Dì Nguyễn vô cùng xúc động.
Bà ấy chưa từng tiếp xúc với Lục Tiểu Noãn nhưng người đàn ông này là cậu ruột của Ôn Noãn, lại rất tử tế.
Bà ấy mừng cho Ôn Noãn.
Dì Nguyễn rót trà cho Lục Khiêm, mỉm cười: “Ngài Lục, Ôn Noãn đang công tác ở thành phố H, chờ con bé trở về tôi sẽ bảo con bé đi thành phố C nhận tổ quy tông... Còn tôi đi chỉ thêm phiền mà thôi!”
Lục Khiêm lại kiên trì. Ông ấy nhẹ nhàng cầm tay dì Nguyễn, giọng nói càng dịu dàng dễ gần: “Nếu chị Nguyễn nói như vậy thì khách sáo quá rồi, bà cụ đã nói với tôi, nhất định phải mời chị qua ở vài ngày!”
Dì Nguyễn đỏ mặt.
Trời ơi!
Được người đàn ông đẹp trai dịu dàng nhìn như thế, còn nắm tay, dù đã ở tuổi này nhưng bà ấy vẫn có hơi không chịu nổi, bà ấy ngập ngừng: “Chuyện này tôi không thể quyết định được, tôi phải bàn bạc với Ôn Noãn một chút!”
Lục Khiêm buông bà ấy ra, mỉm cười uống trà.
Lát sau, ông ấy cười nói: “Không ngờ đứa trẻ này lại có chủ kiến như thế, chị Nguyễn chị lại rất giống bề dưới, mọi
chuyện đều phải báo cáo với con bé!”
Dì Nguyễn rất xấu hổ nhưng bà ấy không thể quyết định được chuyện này.
Bà ấy gọi điện thoại cho Ôn Noãn, nói cho cô mọi chuyện.
Dì Nguyễn thở dài: “Mẹ bảo ông ấy nói chuyện với con!”
Dì Nguyễn đưa điện thoại cho Lục Khiêm.
Dù Lục Khiêm là nhân vật lớn đã trải qua sóng to gió lớn như nào, khi nói chuyện với cốt nhục của em gái ruột thì giọng
ông ấy vẫn hơi run: “Ôn Noãn, cậu là cậu ruột của con”
Lục Khiêm sợ cô không được tự nhiên, chậm rãi nói cho cô chuyện năm đó, nói rất nhiều.
Cổ họng Ôn Noãn khô khốc.
Từ nhỏ cô chưa từng gặp qua người bên ngoại, biết chắc chắn sẽ không thoải mái, hiện giờ biết được nhà họ Lục chưa từng từ bỏ mẹ cô nên trong lòng cô dễ chịu hơn rất nhiều.
Lục Khiêm nhẹ nhàng nói: “Lát nữa cậu đi thăm mẹ con,
chờ con làm xong việc, cậu sẽ phái máy bay riêng đón con tới thành phố C”
Ôn Noãn đồng ý.
Ôn Noãn nhờ Lục Khiêm: “Xin hãy chăm sóc tốt mẹ... con”
Lục Khiêm biết cô đang ám chỉ dì Nguyễn, mỉm cười đồng ý!
Cúp điện thoại, Lục Khiêm mỉm cười: “Phiền chị Nguyễn dẫn đường, tôi muốn đi thăm... em gái tôi!”
Vành mắt dì Nguyễn đỏ lên. Bà ấy gật đầu, nhanh chóng nấu thêm vài món nữa.
Có món Ôn Bá Ngôn thích ăn và món Lục Tiểu Noãn thích ăn, sau đó mua một bó hoa cúc ở tiệm hoa.
Lục Khiêm mua hoa hồng màu hồng nhạt.
Đối với ông ấy, Lục Tiểu Noãn vĩnh viễn dừng lại tuổi mười tám, màu hồng nhạt vừa hợp.
Bầu trời xanh, chờ mưa bụi.
Người đàn ông điềm đạm thanh lịch đứng trước bia mộ, đứng rất lâu, dì Nguyễn vẫn luôn bên cạnh. Dù người đàn ông bên cạnh không nói gì nhưng dì Nguyễn có thể cảm nhận được nỗi buồn của ông ấy.
“Tôi và Tiểu Noãn là anh em sinh đôi, chúng tôi thân thiết hơn anh chị em khác.”
“Năm đó con bé thôi học ở Anh Quốc, mang thai nhưng lại không chịu nói ra danh tính của người đàn ông đó, bị mẹ tôi trách mắng, nhất thời nóng giận bỏ nhà đi! Nhà họ Lục tìm con bé nhiều năm, không ngờ gặp lại đã là nấm mồ xanh cỏ!”
Lục Khiêm đặt hoa hồng xuống.
Giọng ông ấy hơi run: “Tiểu Noãn, anh trai tới rồi!"
Dì Nguyễn khóc không thành tiếng.
Bà ấy yêu Ôn Bá Ngôn, cũng từng ghen tị với Lục Tiểu Noãn, nhưng cuối cùng bà ấy vẫn là người phụ nữ lương thiện, không muốn ai phải chịu khổ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!