Ôn Noãn khẽ ừ một tiếng, khách sáo đáp lại: “Cảm ơn anh !"
Hoắc Minh tức đến mức bật cười.
Anh vừa mặc quần áo vừa bóp cằm cô, không cam lòng mà nói: “Đôi khi anh thực sự cảm thấy em thoải mái rồi là không muốn nhận nợ nữa, lúc sung sướng thì một kiểu, chờ đến khi xong việc lại là một kiểu khác!”
Anh nói quá thô tục...
Ôn Noãn không muốn rơi xuống thế hạ phong.
Cô xốc chăn lên ngay trước mặt anh, cứ như vậy đứng dậy đi vào phòng tắm. Lúc cửa phòng tắm khép lại, giọng nói của cô truyền ra: “Tôi không hề quyt nợ! Đúng là rất thoải mái!”
Hai câu kia thật sự chọc Hoắc Minh nổi máu.
Bé con này!
Anh khoác áo sơ mi lên người, xuống lầu mua thuốc.
Khi trở về Ôn Noãn đã tắm xong, cũng vừa dưỡng da xong, đang đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài.
Hoắc Minh đóng cửa lại.
Anh rót cho cô một ly nước ấm, rồi lại lấy thuốc ra, đặt vào tay cô.
Lúc Ôn Noãn uống thuốc, Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, nhẹ giọng nói: “Ôn Noãn, Hoắc Minh anh không đáng để em tranh thủ thêm một lần sao? Con người của anh, ở trong lòng em đã phán tử hình rồi sao?”
Ôn Noãn ngẩn ra.
Sau đó cô tiếp tục uống thuốc, nuốt hết hỗn hợp nước và thuốc, hơi đắng chát!
Hoắc Minh nhẹ nhàng ôm lấy cô, dịu dàng nói bên tai cô: “Ôn Noãn, anh muốn làm bố! Nam nữ gì cũng được, anh muốn nhất là một Ôn Noãn phiên bản bé nhỏ, nhất là di truyền mái tóc màu trà của em, làn da trắng nõn, anh sẽ nuôi con thành một cô công chúa, không cho bất kỳ kẻ nào bắt nạt con bé!”
Cả người Ôn Noãn cứng đờ. Hoắc Minh dùng ngón tay gảy phần thịt mềm phía sau tai cô, giọng điệu càng thêm dịu dàng: “Sinh con cho anh nhé, Ôn
Noãn, anh rất muốn!”
Vào trong thời khắc dịu dàng ấy, điện thoại của Hoắc Minh vang lên, là Hoắc Chấn Đông gọi tới.
Giọng điệu của Hoắc Chấn Đông rất nghiêm túc.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!