Đi công tác?
Hoắc Minh còn chưa uống canh giải rượu mà đã tỉnh hơn nửa.
Anh buông cô ra, dựa vào quầy đá phía sau, vốn định hút một điếu thuốc nhưng gần đây cổ họng của Ôn Noãn không khỏe nên đành từ bỏ.
Ôn Noãn đưa chén cho anh: “Là hạng mục bên chỗ Tổng Giám đốc Chụ, rất có tiềm năng!”
Hoắc Minh không nhịn được nói: “Là thù lao của việc dẫn dắt con trai ông ta hả?”
Ôn Noãn cảm thấy anh nói hơi khó nghe, tuy rằng đó là sự thật.
Hoắc Minh ngồi trên quầy bar nhỏ, nhấp từng ngụm canh giải rượu rồi lại hỏi: “Chu Mộ Ngôn cũng đi à?”
Ôn Noãn biết anh không vui.
Thật ra cô cũng không cần phải giải thích nhưng cô nghĩ nếu cô không nói thêm gì đó, ắt hẳn đêm nay anh sẽ không chịu buông tha cho cô. Sau khi cân nhắc, cô nhẹ nhàng mở miệng: “Dự án này đều dựa vào mặt mũi của cậu ta, nếu tôi không đưa cậu ta đi cùng thì sẽ không thể báo cáo kết quả công việc với Tổng Giám đốc Chu được, hơn nữa cũng không chỉ có hai người bọn tôi, cả đội có tổng cộng sáu người.”
Hoắc Minh không nói gì thêm!
Xem như ngầm đồng ý!
Anh lại duỗi tay vào trong túi quần, vuốt cái hộp nhung nho nhỏ kia.
Lần trước lúc đi xem phim, anh đã dùng tay đo sơ qua. Ước lượng được kích cỡ ngón áp út của Ôn Noãn.
Anh vẫn muốn đưa cho cô nhưng không có lí do nào để hành động, lễ Thất Tịch chính là thời cơ tốt.
Có lẽ cô sẽ không nhận nhưng anh nghĩ Ôn Noãn là một người mềm lòng, ít nhất cô cũng có thể cảm nhận được tấm lòng của anh! Tựa như lần trước, dù bản thân có niềm tiếc nuối riêng nhưng cô vẫn an ủi bà cụ nhà anh.
Bây giờ, Hoắc Minh đối với Ôn Noãn còn có thêm một loại tình cảm gọi là tình thân.
Anh rất muốn đưa cô đến trước mộ của bà cụ, để bà cụ được nhìn mặt cô.
Nhưng anh vẫn kiềm chế. Đợi đến ngày nào đó, Ôn Noãn nguyện ý đeo chiếc nhãn
kim cương của anh lên ngón áp út, anh nhất định sẽ đưa cô tới.
Sáng mai Ôn Noãn đi công tác, cô không ở lại qua đêm, Hoắc Minh để tài xế đưa cô về.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!