Trong miệng dì Nguyễn ngậm đầy máu lẫn nước mắt, ra sức giấy dụal
“Ôn Noãn, con không được phép đi theo tên súc sinh đó!” “Con muốn dì phải ăn nói với bố con như thế nào đây?”
Một loạt tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, mấy người mặc đồng phục đi vào.
Dì Nguyễn ngẩn người một chút, sau đó bắt đầu điên cuồng gào thét: “Là tôi làm Cố Trường Khanh bị thương, mấy. người bắt tôi đi! Mau bắt tôi lại đi... Tôi tình nguyện ngồi tù! Ngồi cả đời trong tù cũng được! Đừng động vào Ôn Noãn... Cố Trường Khanh tôi cầu xin cậu đừng động vào con bé!”
Dì Nguyễn ôm đầu quỳ rạp trên đất.
Bà ấy hận mình vô dụng, hận mình quá kích động, lại càng hận mình dễ dàng bị Cố Trường Khanh chọc giận, liên lụy tới Ôn Noãn.
Cảnh tượng này khiến cho đám người vừa tới vô cùng bất ngờ.
Bọn họ nhìn về phía Cố Trường Khanh: “Anh Cố, chuyện này...”
Cố Trường Khanh nhẹ nhàng cầm tay Ôn Noãn, cưỡng chế kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, toàn thân Ôn Noãn đều đang run rẩy.
Hăn hơi không vui, cô sợ hắn tới vậy sao?
Nếu Ôn Noãn đã lo lăng thì đương nhiên hắn phải cho cô một chút ngon ngọt, vì vậy Cố Trường Khanh lấy khăn tay bịt lên bụng, hời hợt nói: “Vừa rồi quá hỗn loạn, có thể tôi đã bất cẩn tự làm mình bị thương, nhưng mà công ty chúng tôi cũng có camera giám sát, mặc dù hiện giờ đang có chút trục trặc nhưng sẽ được sửa chữa trong hai ngày tới, đến lúc đó tôi sẽ cung cấp đầy đủ toàn bộ video.”
Những người vừa tới cũng ngầm hiểu trong lòng không nói ra: Xích mích trong chuyện tình cảm mà thôi!
Bọn họ hỏi thêm vài câu rồi nhanh chóng rời đi.
Ôn Noãn vẫn còn đang run rẩy, cô biết hiện giờ dì Nguyễn chỉ là tạm thời không có vấn đề gì, video giám sát trong tay Cố Trường Khanh, hắn có thể khởi kiện dì Nguyễn bất cứ lúc nào!
Văn phòng rộng rãi như vậy mà lại yên tĩnh đến đáng sợ.
Säc mặt Cố Trường Khanh trảng bệch như tờ giấy, hắn nghiêng đầu bảo thư ký chuẩn bị xe, sau đó lại nhẹ nhàng nắm lấy cắm Ôn Noãn: “Tối mai đến biệt thự của anh nhé?”
Ánh mắt Ôn Noãn đờ đẫn.
Cố Trường Khanh nhéo nhéo môi cô: “Đến lúc đó em hãy đánh dương cầm cho anh nghe!”
Ôn Noãn vẫn không trả lời, nhưng Cố Trường Khanh cũng không quan tâm, hắn chỉ cần cô ở bên cạnh hắn là được! Hắn tin, chỉ cần một thời gian là cô sẽ lại trở về dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời trước kia.
Tốt nhất là cô nên quên đi khoảng thời gian mập mờ không nên có giữa cô và tên Hoắc Minh kial
Cố Trường Khanh bị thương khá nghiêm trọng, một đám thư ký và trợ lý vây xung quanh hắn, vội vàng rời đi.
Ôn Noãn dìu dì Nguyễn về nhà.
Dì Nguyễn vẫn còn đang hồn bay phách lạc, Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: “Dì Nguyễn, dì mau đi tắm đi, con đi nấu cơm”
Vừa dứt lời thì cánh tay cô đã bị nắm chặt.
Giọng dì Nguyễn vô cùng nghiêm nghị: “Ôn Noãn, dì không cho phép con đi gặp tên súc sinh kial”
Ôn Noãn cụp mắt.
Không đi... Cô có thể làm gì chứ? Trơ mắt nhìn bố mình chịu khổ, nhìn dì Nguyễn ngồi tù ư?
Không, Ôn Noãn cô không thể lùi bước!
Ôn Noãn không định nói với dì Nguyễn, cô định giải quyết hết tất cả, đưa hai người đi, sau đó... sẽ là chuyện của cô và Cố Trường KhanhI
.. Cố Trường Khanh, là chính anh đã ép tôi phải đi tới bước. đường này!