Trong lòng ông ấy đã tin tưởng Kiều An rồi!
Ha...
Trước đây không lâu ông ấy còn quỳ xuống trước mộ mẹ cô mà nôn ra máu, sống không bằng chết gọi Tiểu Noãn!
Tình cảm của đàn ông, không bằng một con chó! Ôn Noãn cụp mắt.
May mà cô không có ý định nhận lại ông ta.
Nếu không thì lại thêm một lần khó chịu đựng nổi!
Mặt cô không đổi sắc, lên tiếng: “Là thật hay giả, chúng †a dùng chứng cứ nói chuyện!”
Kiều An nhỏ giọng: “Vết thương trên tay tôi là thật... Cô Ôn, tôi không có lý do gì để chạy tới đây hãm hại cô.”
Biểu cảm của cô ta yếu ớt đáng thương: “Tôi đã định nể mặt Hoắc Minh mà bỏ qua cho cô, thế nhưng cô thật quá đáng, tôi biết cô vẫn còn hận tôi, tôi thực sự không ngờ cô lại muốn tôi chết!”
Giọng Kiều Cảnh Niên bình tĩnh: “Ôn Noãn, cháu xin lỗi Kiều An đi, chú sẽ thuyết phục con bé không đưa chuyện này ra pháp luật!”
Bạch Vi không nhịn được chửi ầm lên!
“Vị họ Kiều này, không phải ông có bệnh gì đó chứ? Nếu người nhà ông có bệnh tâm thần thì đừng thả ra ngoài để cắn người lung tung chứ, cẩn thận chưa hại được người
khác đã tự tống mình vào tù đấy!”
Cô ấy biết quan hệ giữa Kiều Cảnh Niên và Ôn Noãn, vô cùng đau lòng!
Kiều! Cảnh! Niên!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!