Anh đã sớm quen với căn nhà mà Ôn Noãn từng trang trít
Nhưng bây giờ, nơi này đã trở về như cũ! Như căn phòng mẫu, lạnh lẽo lại rất phù hợp với gu của anh, nhưng không có một chút hơi người nào.
Hoắc Minh bỏ áo khoác xuống, anh bắt đầu tìm kiếm.
Phòng ngủ, nhà bếp, phòng khách... thậm chí cả phòng tắm.
Anh đã tìm khắp mọi nơi, không có thứ gì thuộc về Ôn Noãn, cũng không có thứ gì cô từng sử dụng, cô lau sạch mọi dấu vết của mình ở đây!
Hoắc Minh đứng trước cửa sổ sát đất.
Trống trơn, Morning Dew kia cũng bị dọn đi!
Hoắc Minh chợt hiểu ý của Ôn Noãn, cô chẳng những muốn quên anh, mà còn muốn anh cũng quên cô.
Anh nhớ tới ngày đó lúc rời đi, câu nói kia của cô không hẹn ngày gặp lại!
Đột nhiên, trời đất quay cuồng!
Trái tim đau đớn!
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Ôn Noãn, muốn hỏi cô một chút, nhưng điện thoại vang lên tiếng máy móc nhân tạo.
[Thật xin lỗi, số bạn vừa gọi không thể kết nối!]
Hoäc Minh nhìn bốn phía, cảm giác khó thở ập đến.
Anh bỗng ném điện thoại vào tường!
Điện thoại vỡ tan tành!
Sau đó, tất cả những thứ trong căn hộ này đều bị anh đập nát, anh cũng không biết tại sao mình lại muốn đập những thứ này, như thể chỉ cần đập hết chúng thì có thể tìm lại những hồi ức trong quá khứ, có thể quay ngược thời gian!