Khương Lan Thính dở khóc dở cười.
Anh cúp điện thoại, trở về phòng, Hoắc Kiều ngủ rất say... Cô che đầu, từ ngoài nhìn vào, anh cảm thấy không khác gì Tiểu Khương Sanh, chỉ là một đứa bé lớn mà thôi.
Anh ngồi ở mép giường, vuốt mái tóc dài của cô, lắc đầu cười.
Dường như khi thực sự thích một người, đối phương làm việc gì cũng thấy dễ thương, còn nếu không thích thì sẽ liều mạng tìm ra khuyết điểm của họ, cho đến khi hai bên đều tổn thương nhau đến nỗi không thể chịu được.
Anh nghĩ, bây giờ chắc là rất thích!
Cô ngủ, anh lại cảm thấy cô đơn.
Anh giơ tay vào chạm vào cơ thể cô, cố ý trêu chọc, thật ra thì cũng không muốn làm gì cả, chỉ là muốn chọc cô mà thôi... Hoắc Kiều có chứng gắt ngủ, cô cầm tay anh ra cắn một cái, cuộn chăn lên, mơ mơ màng màng nói: "Khương Lan Thính, anh đừng có cầm thú quá! Nếu không chúng ta sẽ không qua được một năm đâu."
Anh nghĩ mình không nên làm phiền cô nữa, đi xem tài kiện vậy.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh lại cho rằng hôn nhân của họ êm đềm quá, thế là trực tiếp cởi giày da chui vào chăn, kéo người phụ nữ thân thuộc kia vào trong lòng...
Quần áo của anh chỉnh tề, còn cô chỉ có một bộ đồ ngủ băng lụa.
Cơ thể của cô rất hấp dẫn.
Khương Lan Thính là một người đàn ông bình thường, anh không nhịn được bắt đầu khiêu khích cô, tất nhiên nam nữ đã kết hôn mấy năm rất quen thuộc với cơ thể của đối phương... Anh biết làm thế nào để cô thoải mái, làm thế nào để cô chịu không nổi.
Quả nhiên lúc đầu Hoắc Kiều còn phản kháng.
Sau đó cũng không nhịn được mà hưởng thụ.
Dưới sự cám dỗ tận tình của Khương Lan Thính, giữa âm thanh ẩm ướt dụ dỗ, cô mất bình tĩnh, thậm chí còn gọi chồng ơi, và không phải chỉ một lần.
Khương Lan Thính đã nhịn hai năm, hiện tại bên cạnh cũng không có con nhỏ.
Anh buông thả hết lần này đến lần khác! Sắp đến trưa, anh mới buông tha cho Hoäc Kiều, Hoắc Kiều thậm chí còn
không muốn cử động một ngón tay, còn anh lại vô cùng phấn chấn... còn muốn ăn trưa với cô.
“Cút!” Hoắc Kiều đá anh xuống giường.
Người đàn ông được thỏa mãn, tâm trạng tốt vô cùng, cẩn thận đặt cho cô một phần ăn ngon miệng, bản thân thì chỉ ăn đại chút gì đó rồi đi làm việc của mình.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Anh nghĩ, cứ ở đây với cô một tuần là được, công ty có nhiều việc đi nữa thì anh cũng có thể làm sau.
Ngay lúc định đi trêu cô thì chuông cửa vang lên. Khương Lan Thính tưởng là phần ăn của Hoắc Kiều được giao đến nên tự nhiên ra mở cửa, ai biết bên ngoài không phải là người phục vụ mà lại là Tiếu Bạch và người đại diện của anh ta.
Tiểu Bạch nhìn đồ tắm trên người Khương Lan Thính và cả vết xước trên cổ anh, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Hoắc Kiều lạnh lùng như vậy, chẳng lẽ chỉ chịu ngủ với một người đàn ông như Khương Lan Thính sao?
Trong lòng anh ta không phục, nhưng lời nói vẫn khiêm tốn.
Anh ấy nói: “Thầy Khương, tôi muốn nói chút chuyện với anh.”
Khương Lan Thính đã hiểu trong lòng.
Đạo diễn đã đổi nam chính, bề ngoài nhìn vào thì chỉ là một vai diễn, nhưng những người trong ngành ngửi thấy mùi thì có lế sẽ rút nguồn lực đi, bởi vì không ai dám sử dụng quả bom hẹn giờ này.