Hoäc Kiều tiếp tục xem kịch bản của mình, giọng đều đều nói: "Sao dễ tức giận như vậy chứ! Mà Khương Lan Thính này, anh cũng nên tu thân dưỡng tính đi, em nhớ không lầm thì anh cũng hơn ba mươi rồi!"
“Cho dù đến sáu mươi thì anh vẫn có thể thỏa mãn em được.”
Đàn ông rất vô liêm sỉ, những lời thô tục như thế này cũng nghĩ ra được. Hoắc Kiều buông kịch bản xuống, lẳng lặng nhìn anh rồi trầm ngâm: "Lúc sáu mươi tuổi cũng không chắc là chúng ta còn bên nhau đâu! Không chừng lúc
đó bên cạnh anh lại có thêm mấy bà lão xinh đẹp khác.”
“Cái gì mà bà lão xinh đẹp, nói nhăng nói cuội.”
Khương Lan Thính dở khóc dở cười.
Ở trong lòng anh, dù là mẹ của anh hay là mẹ của Hoäc Kiều thì đều được bảo dưỡng rất tốt, cho dù đến tuổi này nhưng họ vẫn xinh đẹp và tao nhã, không phù hợp với mấy chữ bà lão xinh đẹp.
Bỗng nhiên anh ôm lấy mặt Hoắc Kiều, đánh giá từ trên xuống dưới.
Hoắc Kiều muốn đẩy tay anh ra, nhưng không đẩy được, mặt cô ấy bị anh
xoa thành hình Shin - cậu bé bút chì, giọng nói của cô không rõ ràng: "Khương Lan Thính, anh nổi điên cái gì vậy chứ!"
Đôi mắt của Khương Lan Thính tối sâm.
Sự rung động trong lòng anh không phải vì dục vọng mà là tình yêu sâu sắc của anh dành cho Hoắc Kiều.
Anh lại gân, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!