Bà Tiền nhận ra Khương Lan Thính.
Công ty của bà ta phải dựa vào nhà họ Khương, khoảng hai mươi phần trăm công việc kinh doanh của công ty đều do tập đoàn Khương Thị cung cấp. Bà ta và thái tử gia nhà họ Khương từng làm việc với nhau mấy lần, nhưng vì vị thế hai công ty quá chênh lệch khiến bà ta vẫn chưa tìm được cơ hội tiếp cận.
Không ngờ họ lại được tiếp xúc với nhau trong trường hợp như vậy. Bà Tiền lập tức toát mồ hôi lạnh.
Khi bà Tiền nói chuyện cũng không còn lưu loát như mọi khi: "Tổng Giám đốc Khương, mời ngồi."
Khương Lan Thính nghe thế cũng chỉ cẩn trọng gật đầu.
Anh đặt một tay lên eo Hoäc Kiều đỡ cô ngồi xuống, sau đó bảo nhân viên phục vụ đứng cạnh đó đem một chiếc ghế trẻ em đến đây. Đạo diễn đã chuẩn bị chu đáo nên chỗ ngồi của Tiểu Khương Sanh vô cùng thoải mái!
Xong xuôi mọi thứ, Khương Lan Thính mới ngồi xuống.
Lúc này, Tiếu Bạch vẫn chưa nhận ra chuyện gì, anh ta chỉ thấy vui mừng vì hóa ra chị Tiền quen biết người này. Chị Tiền làm ăn kinh doanh lớn, chắc chắn Tổng Giám đốc Khương phải nể mặt mũi chị ấy.
Đương nhiên, anh ta cũng biết chừng mực.
Bà Tiền không nói gì, anh ta cũng không nói gì, anh ta chờ chị Tiền lấy lại công bằng cho mình.
Không ngờ, chị Tiền của anh ta lại nói chuyện vô cùng khách sáo, nhún nhường, còn gắp đồ ăn cho người họ Khương kia: "Tổng Giám đốc Khương, đã lâu không gặp, không ngờ hôm nay lại có thể gặp ngài và phu nhân ở đây. Ông Khương có khỏe không ạ? Ngài thử món này xem, đây là đặc sản địa phương ở đây đấy."
Khương Lan Thính không động đũa.
Anh nâng ly cười nhạt với Tổng Giám đốc Tiền: "Bố tôi vẫn khỏe! Bây giờ vẫn điều hành chính ở Khương Thị, nhờ thế tôi mới có thời gian dẫn vợ con đến đây. Nhưng vừa đến tôi liền nhận được cuộc gọi của đạo diễn, nói có một diễn viên nam trong đoàn làm phim khiếu nại Hoắc Kiêu không chuyên nghiệp, không chịu đóng cảnh hôn... Nhưng mà Tổng Giám đốc Tiền, bà là người làm ăn, tất nhiên sẽ biết nguyên tắc làm theo hợp đồng. Lúc trước, nếu đoàn làm phim không đồng ý có thể không tìm Hoắc Kiều, sao đến Tiếu Bạch lại đối xử đặc biệt vậy! Tổng Giám đốc Tiền, không phải Tiếu Bạch được đào tạo ở công ty bà sao?"
Anh vừa dứt lời, lưng Tổng Giám đốc Tiền đã đẫm mồ hôi.
Bà ta luôn miệng nói: "Là Tiểu Tiếu không hiểu chuyện, tôi thay cậu ấy nhận lỗi với Tổng Giám đốc Khương."
Tuy là phụ nữ, Tổng Giám đốc Tiền vẫn nhanh gọn uống cạn hai ly rượu đế.
Khương Lan Thính vẫn không động.
Anh lăn lộn trong thương trường, kiểu người như vậy không có gì đặc biệt, anh mỉm cười: "Đừng nói Tổng Giám đốc Tiền đang ra mặt thay cho anh Tiếu đây nhé? Nếu hôm nay Hoắc Kiều có xuất thân bình thường, có phải sẽ bị người có tiền như bà chèn ép, bị người ta mua vui trên bàn rượu? Tổng Giám đốc Tiền, bà cũng là phụ nữ, sao lại giúp tên diễn viên rác rưởi bắt nạt con gái chứ?"
Khuôn mặt Tổng Giám đốc Tiền hết chuyển từ đỏ bừng sang trắng bệch.
Bà ta thầm than khổ trong lòng.
Tiếu Bạch ngồi bên cạnh không nhịn được nữa, anh ta ra mặt thay Tổng
Giám đốc Tiền: "Anh Khương đừng buông lời bẩn thỉu như thế, Tổng Giám đốc. Tiền là một người phụ nữ đoan chính."
Khương Lan Thính thản nhiên nói: "Có câu nào tôi nói bà ta không đứng đản, nói bà ta nuôi một tên trai bao à?”
Tiếu Bạch định nói tiếp.
Tổng Giám đốc Tiền lập tức lên tiếng khiển trách: "Đi ra ngoài! Ở đây không có chỗ cho cậu nói đâu."