Trước khi quay phim một ngày, Hoắc Kiều mang theo Tiểu Khương Sanh dọn về.
Hai dì giúp việc cũng đi theo. Nhưng bọn họ luôn có chút bất an, sợ khi cô Hoắc không ở đây, cậu Khương sẽ trở nên khó hầu hạ, còn có người hầu bên kia cũng không dễ ở chung, những chuyện này, tóm lại bọn họ đều phải cân nhắc đến.
Khương Lan Thính càng săn sóc hơn trước, anh lái một chiếc xe thương vụ rộng rãi, phía sau, hai dì giúp việc liên tục khen ngợi.
[Xe này ngồi rất thoải mái, thật rộng rãi.] [Đúng vậy, ngôi nhà này quá lớn, nếu không phải đã sớm biết, làm sao có thể nghĩ chỉ có mỗi cậu Khương ở một mình được chứ? Những người khác nhất định
cho rằng đây là biệt thự của nhà họ Khương!]
[Đúng vậy đúng vậy, công ty của cậu kinh doanh rất tốt đó!]
Khương Lan Thính dừng xe lại, tắt máy.
Anh liếc mắt nhìn Hoắc Kiều, nhẹ nhàng nói: “Hai ngày trước anh đã thương lượng với bố mẹ, sợ em và dì không quen, đổi người bên này sang chỗ bố mẹ anh, người mới thêm đều là từ nhà họ Hoắc tới.”
Trong lòng hai dì vui vẻ.
Nhưng bọn họ lại ngượng ngùng không dám biểu hiện ra ngoài, cứng đờ nửa ngày, cuối cùng vẫn là nhịn không được khách khí một câu: “Cậu quá khách khí rồi, cũng quá chu đáo mài!”
Khương Lan Thính cười: “Được rồi! Xuống xe thôi!”
Lúc mở cửa xe, anh vẫn không nhịn được nắm tay Hoäc Kiều, lúc này mới lưu loát xuống xe.
Dưới ánh mặt trời, anh tuấn đẹp trai, nhưng so với trước kia có thêm chút hương vị trưởng thành, đứa bé do dì giúp việc bế, va li đồ hầu như đều là anh vận chuyển... Anh quanh năm tập thể hình, va li chừng hai mươi ký, mỗi tay một cái, không hề khiến anh hụt hơi một lần.
Dì hâm mộ, lặng lẽ nói với Hoắc Kiều: “Chẳng những cậu Khương chu đáo, thân thể cũng vô cùng tuyệt vời!”
Hoắc Kiều cười yếu ớt.
Nếu Khương Lan Thính vẫn săn sóc cô, bọn họ làm sao có thể đi đến bước đường như bây giờ, lúc yêu đương cô làm nũng thì đúng là làm nũng nhưng sau khi kết hôn lại không coi ra gì, làm nững sẽ trở thành già mồm cãi láo.
Nhưng một năm này, cô vẫn nguyện ý chung sống hòa bình với anh, cô cũng không thể phủ nhận Khương Lan Thính hiện tại đối với cô, đối với con đều là dụng tâm, suy bụng ta ra bụng người, cô không có khả năng vẫn trưng vẻ mặt lạnh với anh.
Hoắc Kiều ôm Tiểu Khương Sanh từ trong tay dì, đi theo lên lầu. Phòng ngủ ở tầng hai rất lớn, ước chừng tám mươi mét vuông, Khương Lan Thính trực tiếp ngăn ra một gian phòng dành cho trẻ con, nội thất mềm mại đầy đủ, còn có một ít đồ chơi trẻ con thích.
Khương Lan Thính để va li xuống rồi đi ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!