Hoắc Minh vốn định đâm chọt anh vài câu.
Nhưng nhìn Khương Lan Thính như vậy, còn cả Hoắc Kiều đang ôm Tiểu Khương Sanh, ông ít nhiều lo lắng.
Ông không muốn trên con đường tình cảm của đứa con gái nhỏ lại tăng thêm trắc trở.
Ôn Noãn đúng lúc đưa chén trà cho ông.
Dưới ánh đèn, mặt mày bà dịu dàng, mà tình cảm vợ chồng bọn họ sâu đậm, chỉ một động tác hay một ánh mắt cũng đủ để biết suy nghĩ của đối phương, cho nên dẫu lúc này Hoäc Minh có bất mãn nhiều đến đâu, cũng sẽ tạm thời ép xuống, lời châm chọc đến bên miệng cũng biến thành một câu thờ ơ: “Tới rồi đấy à?”
Khương Lan Thính tỏ vẻ cung kính.
Anh liếc nhìn Hoắc Kiều rồi mới tiếp chuyện với Hoắc Minh: “Bố, vốn dĩ nên trở về thăm bố mẹ cùng với Hoắc Kiều từ sớm mới phải, là con sơ suất! Con xin lỗi”
Hoắc Minh nhàn nhã uống trà, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lát sau, ông đột nhiên nói với vợ: “Ôn Noãn, em đưa Hoắc Kiều và cháu lên lầu trước đi, giờ này Tiểu Khương Sanh cũng nên đi ngủ rồi.”
Mặc dù Ôn Noãn lo lắng, nhưng vẫn võ lên mu bàn tay ông, lại gật đầu với Khương Lan Thính.
Khương Lan Thính dịu dàng: “Mẹ ngủ ngon!”
Ánh mắt anh nóng bỏng nhìn Hoắc Kiều nhưng Hoắc Kiều không nhìn anh, chỉ ôm con trai lên lầu...
Đợi đến khi phòng khách ở lầu một chỉ còn mỗi bọn họ, Hoắc Minh mới lạnh nhạt mở miệng: “Ngồi đi!”
Khương Lan Thính vừa mừng vừa sợ: “Cảm ơn bố!”
Hoắc Minh lại tự mình pha cho Khương Lan Thính một ly cà phê, điều này làm cho Khương Lan Thính có chút đứng ngồi không yên... Nhưng Hoắc Minh lại nhẹ nhàng đè anh lại: “Không cần phải gò bó.”
Hai người ngồi đối diện nhau.
Hai năm qua, bọn họ gần như chưa từng ngồi cùng nhau, Hoắc Kiều không có ở đây, cho dù Khương Lan Thính thỉnh thoảng lui tới, cũng chỉ là để tặng chút quà, chỉ ngồi một chút rồi đi, khi đó anh cũng gần như không nghĩ tới chuyện cứu vấn.
Cho nên, làm sao có thể nói chuyện cùng nhau được đây?
Thái độ Hoắc Minh thản nhiên, ông cân nhắc một chút rồi nói: “Lan Thính, tôi cho rằng cậu và Hoắc Kiều đều là người trưởng thành, giải quyết chuyện tình cảm cá nhân cũng nên thành thục chút! Khi đó con bé vội vàng kết hôn với cậu, thực ra người trong nhà không mấy đồng ý, nhưng bây giờ nghĩ lại, lúc ấy con bé
quả là đang đánh một canh bạc, lúc ấy con bé còn yêu cậu, muốn đánh cược một lần, nhưng con bé đã thua... Con bé giống như một kẻ đào ngũ trên tình trường, trốn ra nước ngoài, có điều buồn cười là nó lại không thua ai khác, mà người nó thua lại chính là cậu!”
Những lời này khiến Khương Lan Thính xấu hổ vô cùng.
Quả thật, lần này Hoắc Kiều trở về, nếu như không phải vì đứa nhỏ, bọn họ hẳn là không còn đường quay lại, cũng không phải anh coi trọng con trai mình, mà là vì huyết thống không thể dễ dàng vứt bỏ.
Anh cảm thấy có lỗi với tình cảnh của Hoắc Kiều, lúc trước cô cố ý gả cho anh, nhưng không được anh quý trọng.
Hoäc Minh nhìn thẳng vào anh.
Sau một lúc lâu, Hoắc Minh dường như đã hạ quyết tâm: “Một năm, nếu như: hai người vẫn không thích hợp thì dứt khoát ly thân đi! Tới lúc đó Tiểu Khương Sanh chưa tròn hai tuổi, quyền nuôi dưỡng vẫn ở trong tay Hoắc Kiều... Lan Thính, tôi nói như vậy cậu có thể hiểu được không? Tôi và mẹ Hoắc Kiều đều già rồi, mặc dù Hoắc Tây và Doãn Tư có thể chăm sóc cho con bé, dù sao chúng
vẫn khác nhau... Tôi nghĩ con bé nên có người bầu bạn kề bên.”
Khương Lan Thính hiểu ý của ông, nếu anh muốn có con trai, vậy cứ tìm một người phụ nữ để sinh ra nó.
Còn về Khương Sanh thì muốn để lại cho Hoắc Kiều.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!