Cô quay về là vì muốn ly hôn với anh, nhưng lúc này cô cũng không khống chế được mà dao động.
Vốn dĩ, ngày tiếp theo Hoắc Kiều sẽ quay về thành phố B.
Nhưng ngày hôm sau thành phố H lại đổ một trận mưa rất to, tất cả các chuyến bay đều bị hủy bỏ, ngay cả máy bay riêng cũng không thể cất cánh, cô chỉ có thể tiếp tục ở lại khách sạn.
Khương Lan Thính ở lại cùng cô và con.
Thật ra công việc của anh vô cùng bận rộn, anh hoàn toàn có thể gọi tài xế lái xe về thành phố B, thế nhưng anh đã từng trải qua một lần, lần này anh không muốn mất đi Hoắc Kiều nữa, hơn nữa anh cũng sẵn sàng ở bên cạnh cô.
Ngày mưa ở phương Nam rất ẩm ướt.
Trong phòng khách sạn, máy hút ẩm bật liên tục, Hoắc Kiều dựa vào chiếc sô pha trước cửa sổ sát đất xem kịch bản.
Tiểu Khương Sanh được bố trông. Cục cưng đã hơn sáu tháng, đột nhiên ngồi dậy, cậu nhóc ngồi trên thảm, nhìn bố mình với vẻ mặt đầy kiêu ngạo, dáng vẻ của cậu bé khi cười rộ lên vô cùng xinh xắn, có chút giống con lai.
Khương Lan Thính xoa đầu cậu bé, lại dùng một tay bế cậu bé lên, đặt lên đùi mình.
Trước đây, anh thực sự không có kiên nhẫn để trông một đứa trẻ con.
Thế nhưng con của mình thì dường như lại nhìn thế nào cũng không đủ, hơn nữa anh phát hiện ra Tiểu Khương Sanh thực sự khóc rất ít, có lẽ cậu bé được di truyền điểm này từ anh và Hoäc Kiều.
“Bố..."
Tiểu Khương Sanh nắm tay áo của bố mình, lại toét miệng cười với anh.
Khương Lan Thính thơm nhẹ cậu bé một cái. Đúng lúc này, thư ký Anna gọi điện thoại tới, báo cáo các vấn đề công việc với anh.
Sau một hồi lâu...
Giọng điệu của Khương Lan Thính rất ôn hòa: “Trước tiên cứ như vậy đã! Mấy ngày nay tôi chưa thể về được, tất cả các cuộc họp và xã giao lùi lại ba ngày.”
Anna giật mình.
Sếp đổi tính rồi? Trước đây Tổng Giám đốc Khương tuyệt đối sẽ không gác lại các công việc quan trọng để nghỉ ngơi hơn ba ngày như vậy.
Khương Lan Thính thẳng tay cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, anh vừa ngước mắt đã thấy Hoắc Kiều đang chăm chú nhìn mình. Anh cười nhẹ, giọng nói rất dịu dàng: “Sao vậy?”
Hoắc Kiều nhẹ giọng nói: “Anh có việc thì về thành phố B trước đi! Một mình tôi ở lại với Tiểu Khương Sanh là được rồi!”
Khương Lan Thính vừa nghe vừa nghịch điện thoại, ánh mắt tối sầm xuống: “Không muốn anh đi ở lại?”
Nụ cười của Hoắc Kiều lại càng nhạt hơn một chút: “Không phải! Ý tôi là anh cũng không cần cố ý ở lại giúp chúng tôi, một mình tôi cũng có thể chăm sóc tốt
cho con, hơn ba mươi tuổi rồi, không tới mức làm kiêu như vậy.”
Những lời này lọt vào tai Khương Lan Thính lại khó chịu không nói nên lời.
Anh khẽ thì thầm: “Hoắc Kiều, em chưa bao giờ làm kiêu, là anh không làm tròn trách nhiệm của một người chồng, một người bố! Sai lầm lớn nhất của anh chính là lần đó, cho dù không biết em đang mang thai nhưng anh cũng nên lựa chọn tin tưởng em.”
Nếu lúc đó Hoắc kiều không có tình cảm gì với anh, vậy cô thực sự có thể lựa chọn sự nghiệp.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!