Khương Lan Thính run lên.
Anh đưa tay với lên tủ đầu giường, lấy ra một cái hộp nhỏ. Bình thường anh không cần đến thứ này nhưng lần này thì khác, cô phải ra nước ngoài quay phim, tạm thời không thể mang thai được.
Sau đó anh nhìn gương mặt đỏ bừng của cô dưới ánh đèn.
Anh không nhịn được khế nhỏ giọng bên tai cô: “Bao giờ chúng ta có con đây em?”
Hoắc Kiều vuốt nhẹ khuôn mặt anh tuấn của anh, giọng cô run lên: “Khương Lan Thính, anh cảm thấy bây giờ là thời điểm thích hợp sao? Anh đã chuẩn bị sẵn sàng để làm bố rồi à?”
Trong lòng anh vẫn còn sót lại bóng mờ về cái chết của Tống Thanh Thanh.
Hoäc Kiều cũng không cảm thấy hiện tại là thời điểm thích hợp để họ có con.
Nghe vậy, cơ thể Khương Lan Thính cứng lại, tròng mắt đen sâu thẳm của anh nhìn cô chằm chằm, rồi sau đó mọi thứ bắt đầu mất khống chế...
Anh chưa bao giờ đối xử với cô thế này.
Tùy ý, còn có vài phần thô bạo, thoải mái thật nhưng cũng hơi đau.
Xong chuyện Hoắc Kiều đi tắm rửa, tắm rửa xong đã là hai giờ sáng, Khương Lan Thính không ở trong phòng ngủ, cô tìm một vòng thì thấy anh ở trên sân thượng...
Trời nóng, anh chỉ mặc đại một cái áo choàng tắm mỏng, nằm hóng gió trên chiếc ghế sô pha ở sân thượng. Ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc, từ từ thở. ra.
Khương Lan Thính rất ít khi hút thuốc ở nhà, hay là nói, anh rất ít khi ở nhà.
Hoắc Kiều đi tới ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, chân thành nói: “Hay chúng ta ly hôn đi! Khương Lan Thính, bằng gia cảnh nhà chúng ta ly hôn cũng không phải là không thể! Ly hôn rồi sau đó bình tĩnh một hai năm, anh có thể tìm được hoa hồng đỏ của anh, tôi có thể tìm được người thích hợp với tôi... Chúng ta sẽ không cần sống cuộc sống lúng túng như hiện tại nữa. Điều chúng ta muốn trước khi kết hôn chính là vậy cơ mà?”
Gió đêm thổi bay làn khói giữa những kẽ ngón tay anh.
Cơ thể anh hòa với khói thuốc, khiến cho gương mặt anh thêm mấy phần bí hiểm.
Hồi lâu sau anh nở nụ cười nhẹ: “Vừa bò xuống khỏi giường em đã muốn nói những điều này?”
Rõ ràng anh không muốn nói chuyện
Hoắc Kiều cũng không định nói tiếp, cô đứng dậy: “Được, tôi ngủ trước đây!”
Đến khi Hoắc Kiều ngủ rồi Khương Lan Thính mới nhớ ra hình như anh đã quên hỏi cô bao giờ đi... Sáng hôm sau, lúc thức dậy, nhìn gương mặt ngủ say của Hoäc Kiều, anh muốn gọi cô dậy hỏi chuyện này nhưng nghĩ lại thì thấy mấy chuyện như vậy cần mười ngày nửa tháng nên khi nghĩ kỹ lại anh quyết định để tối nói sau.
Nhưng anh không ngờ được là Hoắc Kiều bay vào hai giờ chiều hôm ấy.
Cô được miễn visa.
Lúc Hoắc Kiều dậy Khương Lan Thính đã rời giường từ lâu. Cô nằm một hồi vẫn thấy toàn thân đau nhức không chịu được. Nói thật Khương Lan Thính đã không còn là thằng nhóc hai mươi tuổi nữa rồi, không ngờ anh điên lên vẫn thô bạo như vậy!
Cô nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn zalo cho anh.
[Chiều nay hai giờ tôi có chuyến bay, phải đi ký hợp đồng.]
Đúng lúc đó Khương Lan Thính đang họp nên anh tắt điện thoại di động, không thấy tin nhắn.
Trưa nay anh muốn nghỉ ngơi một chút nên cũng không mở máy lên.
Mãi đến ba giờ chiều khi cuộc họp kết thúc, ông Khương tìm anh nói chuyện một lúc, ông bảo rằng từ khi bọn họ kết hôn anh không dẫn Hoắc Kiều về nhà ăn cơm được mấy lần: “Lúc mẹ con đi dạo phố bà ấy cũng muốn mua đồ cho Hoắc
Kiều, con dẫn Hoắc Kiều về nhà đi, thế mẹ con mới thôi lải nhải bên tai bố.”
Khương Lan Thính khẽ mỉm cười: “Được, tối nay con sẽ tan làm sớm rồi dẫn Hoắc Kiều về nhà ăn cơm.”
Bấy giờ ông Khương mới bỏ qua cho anh.
Nhưng thân là người từng trải, ông vẫn thật lòng khuyên nhủ con trai: “Hai đứa sống chung cho tốt, con quan tâm vợ nhiều vào!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!