Hoắc Kiều suy nghĩ mấy phút, cuối cùng vẫn nằm lại trên giường.
Cô không muốn chạy!
Nếu như trước đây Khương Lan Thính nói muốn chạy bộ cùng cô thì cô đã mua vô số quần áo thể thao trước khoảng mười ngày, sáng sớm trang điểm chờ anh, nhưng bây giờ cô không muốn đón ý hùa theo anh, cô muốn sống cuộc. sống mà cô muốn.
Ví dụ, bây giờ cô chỉ muốn ngủ.
Hoắc Kiều vẫy tay với Khương Lan Thính, ý nói cô đang ngủ, họ ở bên nhau mấy năm nên anh vừa nhìn là biết ngay ý cô .
Khương Lan Thính không tức giận mà tự mình chạy bộ.
Lúc anh trở về đã là bảy giờ sáng, anh đã chạy hết sáu cây số, người ướt đẫm mồ hôi... Khi anh đi vào nhà họ Hoắc thì trong nhà yên tĩnh, người giúp việc đang nhẹ nhàng đặt bát đĩa lên bàn ăn, thấy anh quay lại nên nhẹ giọng nói: “Cô hai vẫn đang ngủ, cậu Khương có muốn tôi đi thông báo cho không?”
Khương Lan Thính vui vẻ cười nói: “Tôi đi lên tìm cô ấy.”
Hai người giúp việc mím môi mỉm cười.
Đợi Khương Lan Thính lên tầng, cô ấy lập tức thấp giọng nói: “Cậu Khương đẹp trai quá! Cậu ấy rất xứng đôi với cô hai! Vóc dáng cô hai cao, còn cậu Khương chắc phải một mét tám mươi tám đi, hai người họ đứng cạnh nhau rất xứng”
“Đúng vậy!”
Khương Lan Thính nghe thấy loáng thoáng, nếu là trước đây thì anh không thích nghe những lời này.
Quá yếu đuối ủy mị.
Nhưng bây giờ, anh và Hoắc Kiều đã ở bên nhau thì anh lại rất thích, nghe. xong cảm thấy có chút ngọt ngào.
Trong phòng ngủ, Hoắc Kiều đang ngủ ngon lành.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã không cần lo lắng bất cứ điều gì, sự lo lắng lớn nhất đời này chính là khiến Khương Lan Thính yêu cô và đả kích lớn nhất đời này cũng chính là Khương Lan Thính không yêu cô.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!