Khương Lan Thính còn định nói thêm, nhưng xe đến đón Hoắc Kiều đã đến, cô rất phóng khoáng chào tạm biệt anh.
Khương Lan Thính nhìn theo đuôi xe, sắc mặt tái mét.
Về phía nhà họ Khương, mẹ của Khương Lan Thính đã đích thân đến, bà được ông cụ Khương phái tới. Ông cụ cổ hủ nói: “Hai đứa trẻ, trai đơn gái c trong núi nhiều ngày như vậy, chắc chắn sẽ không nhịn được mà hái trộm trái cấm! Gon gái thì mặt dày, mẹ Lan Thính, con đi đón cô bé là thích hợp nhất, nếu không da mặt người ta mỏng, sau này khó xử lý!”
Bà Khương cũng nghĩ như vậy.
Bà nghĩ, nếu con gái đã xảy ra chuyện như vậy, dù sao nhà trai cũng phải chủ động chút, sau đó lại đón người đến nhà họ Khương làm yên lòng trước, ăn một bữa cơm uống tách trà, lại tăng thêm một chút cảm tình, bù đắp thương tổn do Lan Thính đã làm ra.
Sau khi xoa dịu con bé, liền đến nhà họ Hoắc cầu hôn.
Nhưng bà Khương xuống xe lại không thấy bóng dáng con dâu tương lai, bà nóng nảy không khỏi hỏi con trai: “Hoắc Kiều đâu? Chẳng phải con bé về với con sao? Sao không thấy?”
Khương Lan Thính vừa bị từ chối, tâm trạng cũng không được tốt. Anh nói thẳng: “Cô ấy đi rồi!”
Bà Khương sốt ruột, bà mang theo nhiệm vụ đến, hơn nữa bà cũng khá thích Hoắc Kiều, bà liền oán trách con trai: “Mấy ngày này con bắt nạt con bé phải không?”
Khương Lan Thính mở cửa xe, ngồi lên, duỗi thẳng đôi chân dài và bàn tay rũ xuống, mệt đến nỗi không muốn cử động.
Mấy ngày nay anh tận tâm phục vụ Hoắc Kiều! Không ngờ, cô ăn sạch sẽ liền rời đi.
Anh không nói lời nào, bà Khương ngồi bên cạnh anh, nhẹ nhàng nói: “Có phải con vẫn chưa nghĩ kỹ chuyện đó không? Lan Thính, không phải mẹ đã nói với con, khiến một cô gái xảy ra chuyện như thế, dù gì thì con cũng phải chịu trách nhiệm! Con không thể bội tình bạc nghĩa như trước, lại bỏ mặc người ta! Nếu ông con biết, chắc chắn lại tức chết.”
Khương Lan Thính nghe hồi lâu, cuối cùng cũng chịu mở lời.
Anh châm điếu thuốc, hút một hơi, sau đó nhàn nhạt nói: “Cô ấy không muốn con! Con còn nghĩ bọn con... Cô ấy đã hồi tâm chuyển ý, nhưng vừa rồi cô ấy lại nói không muốn bắt đầu lại với con.”
Bà Khương sững sờ trong giây lát.
Bà rất hiểu con trai mình, thằng bé hiếm khi tâm sự chuyện riêng tư với bố mẹ, lúc này lại nói rất nhiều, có vẻ trong lòng thật sự thấy không vui. Bà cũng yêu thương đứa con trai duy nhất này, suy nghĩ một lúc mới nói: “Mẹ và bố con...”
Khương Lan Thính bình tĩnh nói: “Chuyện của con, tự con giải quyết!” Nghe vậy, bà Khương chỉ có thể thở dài.
Bà cũng không rõ chuyện này, đến tối khi đi ngủ, bà kể phiền muộn cho. chồng nghe.
Ông Khương hiểu rõ: “Lúc ông cụ căn dặn em, anh đã cảm thấy không đáng tin rồi! Hai đứa cũng đã ngủ với nhau hai ba năm, còn thiếu hai lân này hay sao! Huệ Hiền, thời thế thay đổi rồi, con gái chỉ cần bảo vệ tốt bản thân khỏi có thai, còn lấy con trai em làm công cụ giải quyết nhu cầu sinh lý... Em xem con trai em trưởng thành như vậy, nó cũng không oán trách con gái nhà người ta có suy nghĩ này.