Khương Lan Thính nhìn cô, thấy trong mắt cô ẩn chứa nước mắt, anh mới biết được lúc trước anh đã khiến cô tổn thương sâu sắc thế nào.
Cô còn thích anh nhiều hơn anh nghĩ.
Hoặc có thế nói đó chính là yêu!
Người như anh, những người trong thế giới như bọn họ, thích nhau rất dễ dàng nhưng để bay lên đến thứ gọi tình yêu lại rất khó khăn… Thời buổi này, có ai lại dễ dàng đồng ý trao trái tim của mình cho người khác? Mặc cho người ta giày vò, mặc cho người ta dẫm đạp chứ!
Anh không nói lời nào, Hoắc Kiều đơn giản nói thẳng ra.
Cô nhẹ giọng nói: “Khương Lan Thính, tôi và anh ở bên nhau hai năm, chúng ta ở chung cùng nhau tận hai năm! Anh cảm thấy một người có gia thế, địa vị giống như tôi lại sống chung thì có ý nghĩa gì, nếu không phải vì tôi rất thích anh, nếu không phải vì tôi đã nghĩtới chuyện kết hôn với anh, vì sao tôi lại phải ở chung cùng anh, vì sao tôi lại cho anh nắm quyền chủ động trên tay!”
“Trong hai năm đó, lúc nào tôi cũng đang đợi anh cầu hôn tôi!”
“Tôi nhớ rõ có một lần, tôi phát hiện ra một chiếc nhẫn kim cương ở trong túi áo của anh, tôi vui sướng cho rằng anh muốn tặng cho tôi, anh muốn cầu hôn tôi, sau đó tôi mới biết được chiếc nhẫn đó là anh mua thay chị họ! Cái nhẫn kim cương kia rất xinh đẹp, chứng tỏ anh không phải là người không hiểu được trái tim của phụ nữ, anh hiểu nhưng anh chưa bao giờ nghĩtới chuyện sẽ mua một cái cho tôi, anh sẽ chỉ hỏi rằng tôi muốn loại trang sức gì sau khi chia tay… Hoắc Kiều tôi mà thiếu trang sức sao?”
“Anh lựa chọn Tống Thanh Thanh, tuy rằng tôi không biết vì sao anh lại lựa chọn cô ta nhưng tôi nghĩ chắc chắn cô ta phải có một điểm gì đó hấp dẫn anh! Ưu điếm đó là điều mà tôi không có! Mới mẻ cũng được, hay là vì điều gì khác cũng được, sự thật rõ ràng là anh ngoại tình, anh thích người khác, đồng thời anh cũng không yêu tôi… Tôi không muốn tạm chấp nhận, có lẽ tôi vẫn thích anh nhưng anh lại không yêu tôi, tôi không muốn tiếp tục ở bên anh! Bởi vì tôi cũng muốn được yêu, cũng muốn được người khác cung cấp giá trị về mặt cảm xúc vào những lúc tôi đau khổ, trong hai năm, tôi đã được trải nghiệm một đoạn tình cảm không có tình yêu, bây giờ tôi không muốn nữa… Khương Lan Thính, chia tay chính là chia tay, đó chính là không thích nữa, nào có nhiều cơ hội để bắt đầu lại một lần nữa như vậy, cũng đâu có nhiều gương vỡ lại lành thế kia! Chỉ
cần nghĩ lại cảnh anh và Tống Thanh Thanh lăn trên sô pha cũng đủ để tôi nôn trong mấy ngày rồi!”
Những lời này không hề dễ nghe.
Nếu là trước đây, với tính cách của cậu ấm Khương Lan Thính chắc hẳn sẽ không thế nhịn nổi, sẽ nối giận.
Nhưng bây giờ anh chỉ cảm thấy Hoắc Kiều vừa mềm mại vừa đáng yêu vô cùng.
Anh thấp giọng nói với cô: “Lúc ấy sao em lại không nói! Sao em lại không nói em muốn kết hôn với anh! Anh cho rằng chúng ta đều giống nhau, đều cảm thấy đoạn tình cảm ấy có thế có cũng có thế không, lúc chia tay quá lưu loát, anh không ngờ em lại thích anh như vậy!”
Hoắc Kiều không nghe nổi nữa.
Cô cắn răng nói: “Bây giờ anh chẳng khác nào “bà dì” của tôi cả, chỉ là một lớp nội mạc tử cung bị bong ra!”
Cái gì mà nội mạc…
Sắc mặt Khương Lan Thính xanh mét, cô thật sự dám nói!
Hoắc Kiều đang tới kỳ, cảm thây không được thoải mái, cô đá anh bắt anh tránh ra… Khương Lan Thính lại xoay người lại ôm chặt lấy cô, anh
dán sát vào khuôn mặt nhỏ của cô, lưu manh hỏi: “Vừa nãy không phải nói anh là lớp nội mạc tử cung sao? Bây giờ lại kêu anh cút!”
Anh kéo chăn lên che kín người cô lẫn cả chính mình.
Anh dùng bàn tay ấm áp đặt ởtrên bụng nhỏ của cô, sưởi ấm cho cô, để cô thoải mái hơn một chút.
Anh nói cô là đ’ô lưu manh.
Trong lòng Khương Lan Thính vẫn để ý chuyện này, anh kéo cô tới, ôm chặt trong lòng ngực của mình, anh nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Bận rộn cả một ngày mà em không mệt sao? Nhắm mắt lại ngủ, ngủ một giấc xong sẽ không đau bụng nữa!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!