Hoắc Kiều quyết tâm giả chết, Khương Lan Thính thấy vậy thì tiến lại định kéo chăn lòi cô dậy. Nhưng ngay sau đó Hoắc Kiều đã mở chăn ra, ngồi dậy la hét: “Sao lại có mùi mốc thế này!”
Một cúi xuống, một hướng lên, khéo làm sao mà lại thành… Môi chạm môi. Ngay khoảnh khắc cảm nhận được sự mềm mại ấm áp đó, cả hai đều sững sờ, Hoắc Kiều còn trợn tròn cả mắt. Khi giật mình tỉnh táo lại, cô muốn lui về sau để kéo giãn khoảng cách nhưng Khương Lan Thính lại không cho phép. Anh ta đưa tay vòng ra sau gáy kéo cô sát về phía mình… Nhẹ nhàng rồi lại mạnh mẽ, say mê thưởng thức đôi môi đỏ mọng đầy ngọt ngào.
“Khương Lan… Thính!”
“Buông tôi ra! Đồ lưu manh! Anh làm vậy là quấy rối tình dục đó có biết không!”
Hoắc Kiều thở hổn hển ngã vào thành giường, mùi mốc đó vẫn còn lượn lờ quanh đầu mũi nhưng vào lúc này điều đó đã không còn quan trọng nữa. Người đó chẳng những không chịu buông tay mà tấn công công lại càng thêm mãnh liệt.
Hôn môi. Vuốt ve…
Bàn tay ấy như chứa thuốc mê, mỗi một nơi nó đi qua đều khiến cho cô mất hết sức lực.
Nhưng cô không muốn mọi chuyện tiếp tục như vậy, hai người đã chia tay rồi, đã kết thúc rồi, cho dù chính cô cũng có những nhu cầu sinh lý của phụ nữ nhưng cô không muốn lại phát sinh quan hệ không rõ ràng với anh ta thêm một lần nào nữa.
Chát!
Hoắc Kiều thẳng tay tát anh ta một cái, nhưng do dùng lực quá mạnh nên cô ngã thẳng xuống giường, hai chân như muốn nhũn ra không thế đứng lên nổi.
Ăn một cái tát, Khương Lan Thính sửng sốt một lúc rồi mới tỉnh hồn lại. Anh không ngờ mình lại có ham muốn sâu sắc với Hoắc Kiều đến vậy, tuy rằng anh ta đã không quan hệ một thời gian dài nhưng…
Chỉ có một câu trả lời duy nhất cho sự việc này, đó là anh ta khao khát có được cô!
Lúc còn quen nhau, cho dù là trong quãng thời gian quan hệ giữa họ trở nên lạnh nhạt nhất thì anh ta vẫn không ngần ngại yêu thương Hoắc Kiều, nhưng khi đó anh ta lại nghĩ hôn nhân không chỉ có tình dục mà còn phải có sự đồng điệu giữa hai tâm hồn cho nên anh ta đã chọn Tống Thanh Thanh.
Khương Lan Thính không cảm thấy tức giận mà càng thêm vùi đầu bên cố cô, để cho hơi thở
hai người hòa quyện vào nhau. Một lúc lâu sau anh ta mới nói: “Xin lỗi!”
Vì anh ta nhất thời xúc động. Như những gì Hoắc Kiều đã nói đêm đó, nếu anh ta không thể quyết định cưới cô ngay lập tức thì không nên làm như vậy với cô…
Hoắc Kiều cảm nhận được rõ ràng hơi ấm của anh ta phả lên cổ mình theo từng chữ anh ta thốt ra, cơ thế không kiềm được khẽ run lên.
Cô nghiêng đầu né tránh thứ cảm xúc kỳ lạ ấy: “Giờ thì anh cút ra chỗ khác đi!”
Nhưng anh ta vẫn chậm chạp không chịu nhúc nhích. Thế là cô nổi cáu, giơ thẳng cẳng cho anh ta một cú ngay giữa hai chân!
Khương Lan Thính ăn đau, gương mặt tối sầm lại: “Em thật tàn nhẫn, nhà họ Khương phải đoạn tử tuyệt tôn là do em đó!”, nói rồi liền nhanh chóng đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!