Anh ta kìm nén hết lần này đến lần khác mới kìm được cơn tức giận, cuối cùng cũng bình tĩnh nói: “Em suy nghĩ nhiều quá rồi!”
'Tống Thanh Thanh vừa khóc vừa cười nói: “Vừa rồi anh làm em sợ muốn chết! Khương Lan Thính, khi anh sầm mặt rất đáng sợi”
Phải không?
Khương Lan Thính có chút không hiểu, bởi vì khi anh ta và Hoắc Kiều ở cùng nhau, gần như không bao giờ đỏ mặt nên Hoäc Kiều cũng không sợ anh ta. Khi anh ta đang lo lắng về công việc thì cô cũng biết cách không kích thích anh ta, mỗi cuộc hẹn hò của họ đều diễn ra suôn sẻ...
'Tống Thanh Thanh không nhận thấy anh có gì kỳ lạ. Cô ta chọn váy, thỉnh thoảng nói chuyện và hỏi ý kiến anh.
Nhưng Khương Lan Thính vẫn đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống tầng dưới.
Ở dưới lầu, cuộc gặp mặt giữa nhà họ Tôn và nhà họ Hoắc có lẽ đã kết thúc.
Bố mẹ Tôn ở lại thanh toán hóa đơn, con thứ của nhà họ Tôn đưa nhà họ Hoắc ra về, anh ấy rất phong độ mở cửa xe cho vợ chồng Hoắc Minh và tiễn họ lên xe, cuối cùng anh ấy nhẹ nhàng ôm eo Hoắc Kiều và đưa cô lên xe... Lúc đóng cửa xe, anh ấy cúi xuống và mỉm cười nói vài câu.
Dù cách xa hơn mười mét nhưng Khương Lan Thính vẫn có thể nhìn thấy nụ cười trên môi Hoắc Kiều. Anh ta nghĩ cô rất vừa lòng.
Cô... Có kế hoạch phát triển mối quan hệ với Tôn Tư Nam sao?
Khương Lan Thính cảm thấy khó chịu, vô thức rút hộp thuốc lá ra, lấy một điếu thuốc rồi châm lửa... Nhân viên phục vụ tiến tới nhẹ nhàng nhắc nhở: “Ngài Khương, nơi này không thể hút thuốc lá. Phía trước là khu vực hút thuốc, ngài cần tôi dẫn đường không?”
Khương Lan Thính lấy điếu thuốc ra và bỏ lại vào hộp đựng thuốc.
Dù sao anh ta cũng là một thanh niên có học thức, xuất thân từ một gia đình giàu có nên lễ phép gật đầu: “Thật xin lỗi!”
Người phục vụ mỉm cười rời khỏi.
Lúc này Tống Thanh Thanh mặc một bộ váy ren phức tạp bước ra, cô ta ngước mắt lên ngượng ngùng nhìn Khương Lan Thính: “Anh thấy bộ này thế nào? Em cảm thấy bộ màu trắng này rất hợp với em."
Khương Lan Thính chỉ nhìn một cái rồi lập tức từ chối: “Bộ này không hợp với em!"
Anh ta rất khéo léo!
Bởi vì Tống Thanh Thanh không đủ cao và vòng eo cũng không đủ gầy nên mặc một chiếc váy phức tạp như vậy sẽ là một thảm họa... Rất giống một con gà tây Giáng Sinh!
Cậu Khương nói chuyện giữ đức!
'Tống Thanh Thanh hơi thất vọng, nhưng càng thất vọng lại càng dũng cảm, thay mấy bộ váy cho Khương Lan Thính xem.
Không biết là vấn đề ở người hay ở trang phục. Nhìn chung, chúng trông không đẹp chút nào! 'Tống Thanh Thanh sắp khóc, cuối cùng cô ta nhìn thấy trong cửa sổ có một
chiếc váy dài thêu màu xanh, hai mắt sáng lên mà chỉ vào bộ đồ đó nói: “Tôi muốn thử cái này!”
khách hàng đặt! Chỉ có một chiếc thôi!”
'Tống Thanh Thanh nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta không thể thuê của cô ta được sao? Một ngày sáu triệu chắc cô ta sẽ bằng lòng chứ?”
Người quản lý mỉm cười miễn cưỡng.
Một bộ quần áo cao cấp có giá khởi điểm là một tỷ rưỡi mà chỉ mặc nó một hoặc hai lần, vậy nên có ai quan tâm đến sáu triệu đó.
Nhưng cô ta phải giữ cho Khương Lan Thính chút thể diện chút thể diện nên cô ta xấu hổ không dám nói thẳng.
Khương Lan Thính nghe vậy thì hỏi: “Là ai đặt? Tôi sẽ trả số tiền gấp đôi để bù đắp tổn thất cho cô ta!”