Khương Lan Thính đã đoán trước được việc bố Khương phản đối.
Bởi vì trong vòng giao thiệp của bọn họ, việc một người cháu đích tôn như anh đi cưới một người phục vụ là chuyện khủng khiếp đến nhường nào!
Khương Lan Thính đã qua tuổi phản nghịch từ lâu, anh không phải người sẽ đối nghịch với người nhà của mình, cũng không phải là người không thích phụ nữ xinh đẹp.
Chỉ có điều, anh nghĩ một tâm hồn thú vị mới là thứ quan trọng hơn!
Nhưng bố anh nói vậy cũng có lý, về phần nuôi dạy con cái, anh nghĩ hẳn là nên để một mình anh tự dạy... Còn về Tống Thanh Thanh, cứ để cô ấy làm những chuyện mình thích đi!
Khương Lan Thính đứng thẳng hai chân, trông như sắp rời đi. Ông Khương gọi anh lại: "Anh đi đâu? Đi hẹn hò với con bé phục vụ kia à?"
Thấy con trai không vui, ông Khương cố dịu giọng lại: "Lan Thính, không phải là bố phân biệt nghề nghiệp, nhưng con bé này chắc là còn chưa học đại học đúng không? Con bé không môn đăng hộ đối với nhà chúng ta, mà kết hôn không. môn đăng hộ đối thì không hạnh phúc đâu! Ban đầu anh thấy mới mẻ vậy thôi, nhưng ở bên nhau lâu ngày, hai đứa có gì để giữ vững tình cảm và cuộc hôn nhân này? Con bé đó thì chẳng sao cả, vì khuôn mặt và thân phận của anh đủ để mê hoặc con bé đó cả đời, nhưng còn anh thì sao, Lan Thính à, qua mười năm nữa... Thậm chí chỉ hai năm nữa thôi cũng đủ để anh chán ngấy con bé đó rồi, làm sao anh còn thấy con bé đó thú vị nữa? Anh chỉ còn đau đầu vì con bé không thể dung nhập vào vòng xã giao của mấy vị phu nhân, anh chỉ còn bực mình với con bé vì bị chuyện nhà làm cho vướng chân mà thôi!"
Khương Lan Thính thu lại sự bất cần của mình.
Anh bình tĩnh nói nghiêm túc: "Nhưng hiện tại con thích cô ấy! Bố, con sẽ cân nhắc những chuyện bố nói!"
Ông Khương nghe mà muốn chửi người! Sau khi con trai rời đi, ông gọi điện cho vợ mình, kể lại chuyện này cho vợt
Bà Khương nghe xong cũng giật mình sửng sốt.
Bà ấy nói: "Chuyện này không thể được! Cô bé nhà họ Hoắc xinh đẹp như vậy mà nó còn bỏ à?”
Bố Khương tức giận nói: "Tôi thấy nó bị người ta hạ bùa rồi!"
Khương Lan Thính về lại văn phòng của mình.
Anh lấy ra di động nhìn thử, thường vào lúc này, Hoắc Kiều sẽ luôn nhắn anh hỏi tối nay có về nhà không?
Đa phần anh đều không trả lời tin nhắn, chỉ khi nào về anh mới nhắn lại một câu.
Bây giờ nghĩ lại, hình như nửa năm qua bọn họ cũng không liên lạc gì nhiều có lẽ cô ấy đã đoán trước được bọn họ sẽ chia tay, nên mới bình tĩnh như vậy sao?
Hôm nay không có tin nhắn của Hoắc Kiều.
Khương Lan Thính mở khung trò chuyện với cô, rất lâu sau mới nhập vào mấy chữ: "Cô thích loại trang sức nào?”
Nhưng anh không thể gửi dòng tin nhắn này đi. Hoắc Kiều đã chặn anh ta!
Khương Lan Thính thấy vậy thì tối sâm mặt, anh nhìn chằm chằm di động rất lâu, sau đó mới bấm gọi vào số cô, ha, số điện thoại cũng bị cô chặn!
Bọn họ chia tay rồi, cô xử lý đúng là gọn gàng dứt khoát!
Khương Lan Thính vốn định kệ luôn, nhưng ngẫm lại, anh vẫn phải duy trì phong độ đàn ông, dù sao phải đi xin lỗi cô, vì vậy anh cầm chìa khóa xe, chuẩn bị lái đến trung tâm thương mại quốc tế để mua một bộ trang sức cho cô, sau đó để Anna đích thân đem qua, vậy là có thể xem như mối quan hệ của bọn họ kết thúc!
Vừa lên xe, anh nhận được cuộc gọi từ Tống Thanh Thanh.
Lúc anh tan làm cũng là lúc Tống Thanh Thanh đi làm.
Chất giọng ngọt ngào của cô ta vang lên từ trong điện thoại: “Khương Lan Thính, tối nay có thể tới mười hai giờ em mới tan làm.”
Khương Lan Thính miễn cưỡng nói: “Vậy em nhớ đi ngủ sớm!”
'Tống Thanh Thanh khựng lại một lát, sau đó mới nhẹ giọng hỏi: “Anh không muốn ra ngoài ăn bữa khuya sao?”
Khương Lan Thính ngẫm nghĩ: “Anh không có thói quen ăn bữa khuya! Trước kia, Hoắc...”
Anh vốn định nói Hoắc Kiều cũng không có thói quen ăn khuya, bởi vì cô sợ béo... Nhưng nói được một nửa anh dừng lại, so sánh bạn gái cũ với bạn gái giờ sẽ khiến anh có vẻ chẳng ra gì, mặc dù không phải anh cố ý làm chuyện đó.
Quả thật Tống Thanh Thanh cảm thấy hơi tổn thương.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!