Khương Lan Thính lấy lại điện thoại, gạt hai cái, sau đó liền xóa luôn lịch sử trò chuyện.
Hoắc Kiều có thể nhận ra, anh ta rất bảo vệ cô gái kia.
Cô nhẹ nhàng nói: “Đây là lựa chọn của anh! Tôi không đến mức phải đối phó với cô ta! Khương Lan Thính, anh nghĩ nhiều rồi!”
Khương Lan Thính tiện tay ném điện thoại sang một bên, sau đó anh ta cởi khăn tắm, bắt đầu thay quần áo... Dáng vẻ lại định ra ngoài!
Thực sự, lớp giấy mỏng ngăn giữa hai người họ đã bị xé rách, mối quan hệ đã kết thúc, không cần thiết phải giả vờ nữa!
Khi anh ta thay quần áo cũng không tránh cô, dù sao hai người đã chung chăn chung gối suốt hai năm, đã quen thuộc với nhau tới mức không có gì cần phải che giấu... Đương nhiên cũng đã chán ngán tới mức anh ta có niềm vui mới bên ngoài mà cũng lười giấu giếm giải thích với cô một câu.
Hoäc Kiều tiếp tục sơn móng tay của mình.
Đợi sơn móng tay khô, cô nhẹ nhàng nói: “Anh không cần phải đi! Tôi sẽ ngủ ở phòng dành cho khách, sáng mai tôi sẽ chuyển ra ngoài.”
Nghe vậy, Khương Lan Thính nhíu mày: “Chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, tôi không đến mức tiếc cô một căn nhà! Cô cứ tiếp tục ở lại căn hộ này đi!”
Hoắc Kiều dựa vào sô pha, sức cùng lực kiệt nói: “Dù sao sau này tôi cũng phải quen bạn trai mới, tôi không có thói quen đưa người ta tới nhà bạn trai cũ để ngủ! Anh không để ý nhưng tôi để ý!”
Nói xong, cô đi về phía phòng dành cho khách.
Cánh cửa đóng lại, cô dựa lưng vào cánh cửa, ngẩng đầu hít một hơi thật sâu.
Sao có thể không có cảm giác gì?
Mặc dù hai người họ đã nói rõ là chỉ chơi đùa một chút, hợp thì ở bên nhau, không hợp thì chia tay... Thế nhưng dù sao cũng đã sống chung lâu như vậy rồi,
phụ nữ lại là loài động vật cảm xúc, hơn nữa cô còn thực sự thích anh ta!
Người đàn ông mình thích có niềm vui mới, dù thế nào vẫn khiến người ta cảm thấy khó chịu!
Nhưng Hoäc Kiều không thể cầu xin anh ta, hơn nữa đó còn là một người phụ nữ thấp hơn cô không biết bao nhiêu bậc, không đáng để cô phải tranh giành một người đàn ông với cô ta... Trên đời này còn nhiều đàn ông lắm, tặng cho cô ta là được rồi!
Bên ngoài, Khương Lan Thính lại cởi chiếc áo sơ mi vừa mặc vào ra, vào. phòng ngủ chính khoác một chiếc áo choàng tắm.
Khi nằm lên giường lớn, trên gối đầu mềm mại tràn ngập mùi hương thơm ngát tỏa ra từ Hoắc Kiều.
Cô thích dùng hương chanh.
Anh ta thấy mùi này rất thơm.
Khương Lan Thính nghĩ đến chuyện của mình và Hoắc Kiều. Thực ra hai người ở bên nhau rất tốt đẹp, bối cảnh gia đình tương đương nhau, quan điểm cũng phù hợp... Điều duy nhất không tốt chính là mặc dù đã ngủ với nhau rất lâu nhưng hoàn toàn không có mong muốn kết hôn.
Nhưng Tống Thanh Thanh thì khác.
Cô ta rất đáng yêu, cô ta biết kể chuyện cười, mỗi khi cười rộ lên trên hai má có hai chiếc lúm đồng tiền, nhìn vô cùng tươi tắn đáng yêu... Mấy lần Khương Lan Thính tới câu lạc bộ, uống nhiều, Tống Thanh Thanh đều chăm sóc anh ta.
Có một lần cô ta dựa vào anh ta rất gần, gần tới mức anh ta có thể ngửi thấy mùi hương trên người cô ta.
Mùi hương vô cùng quen thuộc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu của cô ta khiến anh ta bị mê hoặc trong chốc lát, vậy mà lại như bị ma xui quỷ khiến mà lại gần hôn cô ta một cái... Có vẻ như cô ta bị dọa sợ, hét lên một tiếng anh Khương rồi bỏ chạy mất.
Khương Lan Thính cho rằng cô ta rất đơn thuần đáng yêu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!