Lục Khiêm đuổi đi hai lần nhưng anh không đi.
Đêm khuya, khi bọn trẻ ngủ say, Diệp Bạch đang làm việc trên laptop ở trong phòng, Lục u bưng một tách cà phê nóng nhẹ nhàng đặt lên bàn làm việc của anh. Diệp Bạch ngẩng đầu rồi tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, khóe miệng
khẽ nở nụ cười: “Pha cho anh à?”
Lục u ngồi trên sô pha đối diện anh, nhẹ giọng nói: “Diệp Bạch, anh không cần phải luôn ở thành phố c cùng với em! Anh đi làm việc của mình đi.”
Diệp Bạch bấm vào bàn phím.
Anh nhân cơ hội nghỉ ngơi một chút, cầm ly cà phê nóng, mỉm cười nhìn Lục U: “Không phải đang bận à? Lục u, sang năm em dự định ở thành phố c mà đúng không? Em đã từng nghĩ đến tương lai của chúng ta chưa? Chúng ta đã nói sẽ sống cùng nhau… Có đúng hay không?”
Lục u suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Đúng là có dự định như vậy! Diệp Bạch, anh đừng…”
“Anh không nghĩ nhiều!”
Diệp Bạch cũng không né tránh chủ đề này, anh nhẹ giọng nói: “Anh không hề hiếu lầm em và Chương Bách Ngôn! Tình yêu khiến người ta mất trí. Anh đã từng không tin vào tình yêu của em dành cho anh, khiến em tổn thương… Nhưng sau này anh sẽ không như vậy! Anh chỉ muốn, nếu em muốn ở lại đây thì ít nhất anh cũng phải có chuẩn bị sẵn sàng! Có thể trong hai năm qua, anh không thể ngày ngày ở bên em, nhưng anh nghĩ anh có thế ở cạnh em và con ít nhất ba ngày một tuần. Trong nhà có người già trẻ em… Luôn sẽ có lúc
ốm đau, anh không muốn để một người phụ nữ như em phải lo liệu hết! Anh trai lợi hại thật, nhưng trọng trách trên người anh ấy rất nặng, không thế nói vứt là vứt… Lục u, nếu chúng ta ở bên nhau, vậy em có nghĩ trọng trách kế tiếp nên do anh gánh vác thay em không?”
Lời anh nói khiến Lục U dao động.
Cô cụp mắt xuống, ngón tay thon dài trắng trẻo khẽ miết mặt bàn, thật lâu sau cô mới nhẹ giọng nói: “Diệp Bạch, chúng ta đã bỏ lỡ mấy năm, lẽ ra chúng ta nên sống thật tốt.”
Ánh mắt Diệp Bạch sâu thẳm.
Chỉ lát sau, anh đặt tách cà phê xuống, đi về phía cô, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cô, dịu giọng an ủi: “Là anh không tốt! Sau này sẽ không vậy nữa!”
Lục u dựa vào lòng anh.
Đêm tĩnh lặng, bọn họ ôm nhau nghe tiếng mưa gió ngoài kia!
Đang lúc yên tĩnh, người giúp việc ở bên ngoài gõ cửa: “Cô cả, cậu cả, cơ thể ông Lục không khỏe, sốt nhẹ… Đã chuấn bị xe đi bệnh viện rồi!”
Lục u sửng sốt.
Diệp Bạch khẽ vổ tay cô. Anh xoay người nói ra bên ngoài: “Tôi tới ngay đây!”
Thời gian cấp bách, anh khẽ nói với Lục U: “Chúng ta cùng nhau ra ngoài! Nhưng anh sẽ cùng mẹ đến bệnh viện, còn em ở nhà với hai đứa bé. Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ gọi cho em kịp thời… Có được không?”
Lục U ngấng đầu nhìn anh.
Ước chừng hai giây sau, cô nhẹ giọng nói “Được”, Diệp Bạch lau nước mắt cho cô rồi cùng nhau dắt tay cô đi ra ngoài.
Đêm lạnh.
Diệp Bạch và Lục u vội vàng đi tới trước chiếc RV màu đen trong sân, Diệp Bạch mở cửa xe nói với Hoắc Minh châu: “Con đi cùng mọi người, Lục u coi nhà.”
Hoắc Minh châu cũng rất bình tĩnh, bà đồng ý và dặn dò Lục u cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.
Nói xong, Diệp Bạch gật đầu với Lục u ở bên ngoài, đóng cửa xe lại nói với tài xế: “Lái xe đi!”
Lục u đứng trong đêm tối.
Một lúc sau, cô đi về phòng ngủ. Cô không khỏi suy đoán tình trạng bệnh của Lục Khiêm, nhưng trong lòng cô lại không sợ hãi cho mấy… Bởi vì có Diệp Bạch ở đó!
Lục Thước gọi điện thoại cho cô: “Bổ thế nào rồi? Có đến bệnh viện chưa?”
Lục u gật đầu: “Mới đi!”
Lục Thước hiếu ngay, hỏi: “Diệp Bạch đi cùng bố mẹ à?”