Diệp Bạch lái xe chở Lục u và Tiểu Lục Hồi về Lục Viên.
Tiểu Lục Hồi rất nhớ mẹ nên ôm Lục u rất lâu mới buông ra, sau đó cô bé mở chiếc cặp sách nhỏ của mình ra cho Lục u xem, nói cho cô biết cái này là ai cho, cái kia là ai tặng.
Có vẻ rất thích!
Lục u nhìn vào một vật nhỏ bên trong, đó là một lâu đài nhỏ được làm bằng gỗ thủ công… Vừa nhìn là có thể biết chương Bách Ngôn hướng dẫn Tiểu Lục Hồi cùng làm. Cô khẽ cầm lên xem.
Tiểu Lục Hồi tựa vào cánh tay cô, mắt chớp chớp: “Bố làm cho con á!”
Cô bé còn nói thêm: “Con rất thích nó! Con muốn đặt nó ở đầu giường, sau đó đặt một công chúa vào đó.”
Lục u cười nói: “Con là công chúa rồi còn gì!”
Tiểu Lục Hồi nghe vậy thì trong lòng vui vẻ. Cô bé chơi một lúc rồi nói với Diệp Bạch trước mặt: “Con còn muốn có một tòa lâu đài đầy đủ, bố làm cho con có được không?”
Vừa rồi Diệp Bạch còn vô cùng ghen tị!
Nhưng bây giờ được cô bé sai khiến, trong
lòng anh vui vẻ nhưng trên mặt lại giả vờ không đế ý: “Muốn làm đồ chơi mới nghĩtới bố à?”
Tiểu Lục Hồi nhỏ tuối mà lanh, lập tức hiểu được!
Khi xe dừng trước đèn đỏ, cô bé tiến tới ôm lấy Diệp Bạch từ phía sau, hôn anh một cái thật kêu, còn gọi một tiếng “Bố”!
Viền mắt Diệp Bạch nóng bừng: “Còn tưởng rằng trong lòng con chỉ có bố Chương của con thôi chứ!”
Tiếu Lục Hồi còn nhỏ, có thế nói thẳng: “Trong lòng mẹ có bố là được!”
Diệp Bạch quay đầu nhìn Lục U: “Ai dạy con bé?”
Lục u không hề dạy, vả lại gen của cô cũng không xảo quyệt như vậy. Cô nói kháy Diệp Bạch: “Tôi thấy là do con bé ở gần anh khá nhiều nên mới học được cái này.”
Diệp Bạch mỉm cười.
Anh rất vui vẻ, cổ ý đổ xe trước cửa hàng thức ăn nhanh, muốn dẫn Tiểu Lục Hồi đi ăn gà rán, rất vô sỉ mà thu mua trẻ em.
Đương nhiên Tiếu Lục Hồi vui vẻ.
Lục u không đồng ý: “Diệp Bạch, anh không thế vì vui vẻ nhất thời mà dẫn con bé đi ăn gà rán! Cái này ăn không tốt.”
Diệp Bạch dắt Tiếu Lục Hồi, cúi đầu nhìn cô bé nói: “Lần trước ăn là khi Tết, mỗi tháng ăn một hai lần cũng không vấn đề gì! Sau này anh sẽ dẫn con bé đi chạy bộ, sẽ không trở thành bé mập đâu!”
Anh lại cố ý chọc giận Lục U: “Dù sao cũng sẽ không béo hơn em khi còn nhỏ!”
Lục u bị đạp trúng chỗ đau, bởi vì khi còn nhỏ cô là một cô bé mũm mĩm.
Diệp Bạch đã từng xem ảnh.
Năm mới, trong cửa hàng có rất nhiều người, phần lớn là gia đình ba người.
Diệp Bạch và Lục U dẫn Tiểu Lục Hồi chọn một bàn cạnh cửa số, Diệp Bạch để Tiểu Lục Hồi tự gọi món… Tiểu Lục Hồi không biết đọc, nhưng trên đó có hình ảnh, trái lại rất dễ hình dung.
Lục u thấy cô bé vui vẻ thì không nhịn được đưa tay xoa đầu nhỏ của cô bé.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!