Hoắc Minh có lẽ đã nhịn lâu lắm.
Cả buổi chiều, anh đều quấn lấy thân thể cô không buông, Ôn Noãn cũng không đếm được anh đã làm mấy lần...
Khi cô tỉnh lại, bên ngoài đã là hoàng hôn.
Ánh chiều tà màu vàng nhạt chiếu vào phòng, trong phòng ngủ được phủ lên một vầng sáng vàng.
Thân thể Ôn Noãn mềm nhữn, cả người không có sức lực, lại càng không muốn động đậy!
“Tỉnh rồi sao?” Giọng Hoắc Minh vang lên.
Ôn Noãn nhìn anh, chỉ thấy anh đã sớm tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ.
Áo mũ chỉnh tề, đẹp trai giỏi giang. Ôn Noãn đỏ mặt.
Cô kéo chăn che người lại rồi từ từ ngồi dậy: “Mấy giờ rồi?”
Hoắc Minh đi tới ngồi xuống bên giường, sau đó vuốt nhẹ khuôn mặt mịn màng của cô, khàn giọng nói: “Chúng ta làm bốn lần.”
“Hoắc Minh... Đừng nói nữa!”
Hoắc Minh mỉm cười, sau đó hướng về bên ngoài kêu lên một tiếng.
Sàn nhà vang lên âm thanh tí tách.
Ôn Noãn nhìn về phía Hoắc Minh...
Khóe miệng Hoắc Minh nở nụ cười mê hoặc: “Quà năm mới anh tặng em, xem thử có thích không.”
Anh vừa nói xong, một chú chó trắng nhỏ đi vào phòng ngủ.
Đó là chú chó nhỏ mà Ôn Noãn thường cho ăn.
Bây giờ nó đã thay đổi, lông gọn gàng sạch sẽ, còn đeo một chiếc vòng cổ xinh đẹp.
Ôn Noãn rất vui, cô muốn ôm chú chó, nhưng cô không mặc quần áo.
Hoắc Minh bế nó lên. Anh tháo xuống một vật nhỏ đeo trên cổ chú chó vừa nói: “Anh đã triệt sản cho nó, sau này nhóc con này sẽ là của em.”
Ôn Noãn không chú ý tới thứ trên tay anh, mà chỉ vui vẻ vuốt ve chú chó nhỏ.
Đây thực sự là món quà năm mới tuyệt vời.
Chó trắng nhỏ nhận ra Ôn Noãn nên nó ngoan ngoan để cô vuốt ve.