Cô nói cho Chương Bách Ngôn nghe về thói quen sinh hoạt của Tiểu Lục Hồi, nói Tiểu Lục Hồi đã có thế ngủ một mình, nhưng tối đến tốt nhất nên đến nhìn một lần, đề phòng cô bé đá chăn lung tung…
Chương Bách Ngôn bảo cô yên tâm.
Họ nói chuyện với nhau rất khách sáo.
Lúc rời đi, cô ôm Tiểu Lục Hồi một cái, nói rằng mùng năm Tết sẽ đến đón cô bé. Tiểu Lục Hồi vô tư nói: “Mẹ ơi, con muốn ở đến mùng mười.”
Đương nhiên là không được, Lục Khiêm là người đầu tiên phản đối.
Trong mấy đứa cháu, Lục Khiêm thương
Tiểu Lục Hồi nhất, khi ở Lục Viên, ngày nào ông cũng dẫn cô bé theo, còn kêu ca bảo Lục u phải chuyển công tác sang thành phố c, nói rằng thành phố c lớn như vậy, làm gì không đủ cho cô phát huy.
Ngoài miệng Lục U nói rằng sẽ ở lại thành phố B, Lục Hồi đã quen với cuộc sống ở thành phổ B.
Nhưng sau một năm, cô lại chuấn bị quay về thành phố c.
Bổ đã lớn tuối, sự nghiệp của anh trai lại lớn, chỉ có cô là tương đối rảnh rỗi hơn, có thể dẫn theo một trai một gái đến thành phố c ở bên bố mẹ…
Chương Bách Ngôn muốn bảo tài xế đưa hai người đi, họ đã từ chối khéo lòng tốt của anh ta, hai người thong thả đi bộ, mệt rồi mới bắt taxi về nhà.
Đầu xuân, thời tiết rất lạnh.
Diệp Bạch cúi đầu nhìn hai chân Lục u chỉ mang một đôi vớ mỏng, tuy có chiếc váy mùa đông bên ngoài nhưng cũng không giữ ấm được bao nhiêu.
Anh cởi áo khoác ngoài khoác lên cho Lục u, vừa đủ che chân cô.
Lục u nghiêng người nhìn anh: “Anh không
lạnh à?”
Diệp Bạch cười thản nhiên, châm một điếu thuốc, nhìn cô: “Tối qua còn bơi lội mà! Lạnh cái gì! Đàn ông khác phụ nữ, đàn ông không sợ lạnh.”
Làn khói mỏng bay lên làm cho khuôn mặt anh trông có vẻ sâu xa.
Một lúc sau anh mới nhìn cô nói: “Vừa rồi anh thấy em nói chuyện với Chương Bách Ngôn, hai người đều cực kỳ khách sáo, sao vậy, có mặt anh không tiện nói chuyện nên em phải nghiêm túc vậy sao?”
Lục u cảm thấy bệnh cũ của anh lại tái phát rồi.
Cô cũng không chiều chuộng anh nữa, kéo áo khoác vào đế chắn gió rét, nói giọng hư hỏng: “Đúng vậy! Nếu anh không ở đó thì em đã lén ôm anh ấy rồi!”
Diệp Bạch nghiêng người lẳng lặng nhìn cô.
Nói thật, lúc này gió thối qua mái tóc được cắt tỉa gọn gàng của anh, cộng thêm quân áo được ăn mặc chỉnh tề nên trông anh có một sự đẹp trai không thế diễn tả, ít nhất thì Lục u để ý thấy mấy cô gái trẻ đi ngang qua đều liên tục quay lại nhìn Diệp Bạch.
Anh vẫn im lặng một lúc lâu.
Lục u nhẹ giọng kêu ca: “Là anh bắt đầu
trước.”
Anh bước tới, nhẹ nhàng ỏm lấy vai cô, giọng nói dịu dàng đến khó tả, anh nói: “Vậy thì em được nói những lời như vậy sao? Nếu em dám có cái gì với cậu ta, anh đánh gãy hai cái chân ngắn ngủn của em.”
“Chân của em không ngắn!” Lục u nhẹ giọng la lên.
Cô được bọc trong áo khoác của anh, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.
Chiếc mũi xinh xắn đỏ bừng vì lạnh.
Có lẽ là vì sáng sớm làm loạn, cô chỉ kịp trang điếm nhẹ nên ngay cả những vết tàn nhang nhỏ trên chóp mũi cũng không che được, nhưng trong mắt Diệp Bạch lại đáng yêu không thể tả, làm cho anh muốn cắn một cái.
Nghĩ gì làm đó.
Anh ôm cô, cắn nhẹ vào chóp mũi cô, bàn tay còn mò vào trong áo khoác sờ soạng, trầm giọng nói: “Chẳng những không ngắn mà còn rất thon!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!