Giờ phút này, cô như quay về quá khứ, về thời điếm mang thai Tiểu Lục Hồi, về thời điếm cô hết lòng tin tưởng Diệp Bạch… Cô vô cùng xúc động, thậm chí còn muốn khóc.
Lục u nhìn anh chăm chú.
Diệp Bạch cũng vậy.
Hồi lâu sau, anh ôm con đi đến bên cạnh Lục U, cúi đầu nhìn cô: “Lên xe trước đi!”
Đang trong Tết, nhưng Lục u không cầm được nước mắt.
Cô vươn tay nhẹ nhàng sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiếu Lục Hồi, cô nhóc dường như biết tâm trạng của mẹ mình nên cũng nghiêng người lại gần muốn được cô ôm, Lục u ôm lấy cô bé, vùi mặt thật sâu vào mái tóc rối bù của con mình đế che đậy sự xúc động của mình.
Từ đầu đến cuối, Diệp Bạch chỉ dịu dàng nhìn cô, không hề lộ ra một chút gì là thiếu kiên nhẫn.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, đưa cô lên xe của nhà họ chương.
Tài xế nhà họ chương đóng cửa lại cho họ, chào Lục Khiêm và Hoắc Minh Châu rồi lên xe.
Tâm trạng Lục u rất phức tạp.
Tiểu Lục Hồi thì lại rất vui vẻ, cô bé nói với mẹ rằng em trai tên Chương Vũ vừa ngoan vừa đáng yêu, còn có một anh trai nhỏ tên Tần Phấn, chỉ cần nói đến anh ấy một chút là mặt anh ấy sẽ đỏ lên như mông khỉ, giống như một cô gái vậy!
LụcU:…
Diệp Bạch cười khẽ, anh nói với Lục U: “Ai dạy con bé vậy? Nói đến mông khỉ, thì sáng sớm nay mặt em cũng đỏ như mông khỉ đấy…”
Lục u nghe không nổi nữa rồi.
Cô cảm thấy Tiểu Lục Hồi đã học được từ Diệp Bạch.
Cô dứt khoát quay đầu đi, không thèm nhìn cả người lớn lẫn đứa nhỏ.
Diệp Bạch nói với Tiếu Lục Hồi: “Mẹ giận rồi!”
Tiểu Lục Hồi nhìn chằm chằm hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Mặt của mẹ cũng đỏ như mông khỉ.”
Lục u càng xấu hổ hơn!
Nửa giờ sau, xe dừng lại trước một biệt thự nhỏ.
Một dì mặt mày hiền hậu đi tới mở cửa xe, bế
Tiểu Lục Hồi lên, thân thiết gọi “Cô chủ nhỏ”.
Lục u và Diệp Bạch xuống xe, đứng cạnh nhau.
Dì ấy gọi họ là cô Lục và anh Diệp.
Dì ấy rất biết nói chuyện: “Bà chủ của chúng tôi vừa mới sinh, không tiện ra ngoài hứng gió, xin thứ lỗi cho.”
Lục u mỉm cười lắc đầu.
Lúc này, Chương Bách Ngôn từ trong biệt thự đi ra, khi nhìn thấy Lục u và Diệp Bạch đứng sóng vai cạnh nhau, anh ta hơi ngấn ra, sau đó mỉm cười gật đầu: “Tới rồi à!”
Tiếu Lục Hồi chạy tới ôm chân anh ta, thân thiết gọi anh ta một tiếng bố.
Chương Bách Ngôn cúi đầu, dịu dàng đặt tay lên cái đầu nhỏ của cô bé, nhẹ nhàng vuốt ve, anh ta nói với Lục u và Diệp Bạch: “Vào uống ly trà đi!”
Tài xế lấy hai hộp quà từ trong cốp xe ra, nói: “Bà Lục tặng cho bà chủ để bồi bổ thân thể, nói là bây giờ trời lạnh, ăn cái này vào là ấm nhất!”