Buổi chiều, Lục U đến đón Tiểu Lục Hồi về.
Cô không vào phòng bệnh, cô luôn cảm thấy không nên bước vào thế giới của Tân Dụ, con là con, cô là cô... Cô không cần phải khiến Tân Dụ cảm thấy bối rối.
Chương Bách Ngôn ôm Tiểu Lục Hồi ra ngoài, anh nhìn thấy Lục U đứng cạnh cửa sổ phía cuối hành lang. Cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh đến gần mới biết bên ngoài có tuyết rơi.
Chương Bách Ngôn giao con cho cô, nhẹ giọng nói: "Để anh đưa hai mẹ con vê! Tuyết rơi không nên lái xe."
Lục U đón lấy Tiểu Lục Hồi, thản nhiên nói: "Tài xế gia đình đến rồi, không saol"
Chương Bách Ngôn gật đầu.
Anh nhẹ nhàng xoa khuôn mặt của Tiểu Lục Hồi, ngước mắt nhìn Lục U: "Tần Dụ và Tiểu Tân Phấn đều rất thích con bé, Tết anh muốn đón con bé qua nhà ở mấy ngày, có tiện không?”
Lục U lập tức đồng ý mà gần như không suy nghĩ gì. Tiểu Lục Hồi rất vui, vươn tay ra ôm Chương Bách Ngôn, hôn hai cái.
Khi cô bé hôn Chương Bách Ngôn, Lục U vẫn đang ôm cô bé nên vô tình kéo cô lại gần Chương Bách Ngôn. Có lẽ đây là khoảng cách gần nhất của hai người suốt mấy năm nay, nếu nói không có cảm giác chắc chắn là chuyện không thể, nhưng thời gian trôi đi, mọi thứ đã thay đổi, còn lại chỉ là chút cảm xúc bùi ngùi.
Dù sao họ đã từng yêu nhau khi tuổi còn rất trẻ.
Trước khi Lục U chuẩn bị về, ánh mắt Chương Bách Ngôn sâu thảm nhìn cô: "Anh vẫn nên nói một tiếng cảm ơn em."
Lục U không nói gì, chỉ nở nụ cười nhẹ.
Cô ôm con rời đi, ánh đèn hành lang kéo dài bóng dáng cô... Tiểu Lục Hồi nằm trong lòng cô trông thật nhỏ bé, thế nhưng sinh linh sống ấy chính là minh chứng cho mối quan hệ yêu hận của họ.
Sống mũi Chương Bách Ngôn cay cay, thực lòng cảm ơn cô đã sinh ra Tiểu Lục Hồi.
Đáng yêu như vậy!
Khi anh quay trở về phòng, nhìn thấy chồng như mang tâm sự, vợ anh hiểu, chỉ là không nói ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!