Chương Bách Ngôn đồng ý, anh đợi con trai ngủ say, giúp Tân Dụ châm nước rồi mới gọi Tiểu Tần Phấn đi ra ngoài ăn cơm. Thật ra, nói là đi ăn nhưng thực ra họ chỉ xuống nhà ăn của bệnh viện, số lượng và chất lượng đều có hạn, nhưng như vậy đối với Tiểu Tần Phấn đã là rất tốt rồi.
Cả ngày cậu đều ăn trong phòng bệnh, miệng nhạt thếch.
Sự xuất hiện của Tiểu Lục Hồi giống như một nàng tiên nhỏ, giải cứu cậu.
Tiểu Lục Hồi quen được nuông chiều, không thích mấy món trong nhà ăn nên ăn rất ít... Chương Bách Ngôn nhéo mũi nhỏ của cô bé, bảo cô bé ăn thêm mấy miếng cơm, nói cô bé là đồ nhõng nhẽo.
Tiểu Lục Hồi ăn thêm mấy muỗng cơm, lấp đầy cái bụng nhỏ.
Cô hăm hở xin phép Chương Bách Ngôn: "Con dẫn em trai về chơi... Chăm sóc vài ngày được không ạ?"
Chương Bách Ngôn bật cười: "Em trai còn nhỏ lắm! Con không chăm em được đâu."
Tiểu Lục Hồi tỏ ra sốt sắng: "Con biết pha sữa! Lúc mẹ chăm Tiểu Lục Ngộ con nhìn học theo từ lâu rồi."
Chương Bách Ngôn lại nhéo mũi cô bé: "Con định lấy Chương Vũ luyện tập à”
Tiểu Lục Hồi ngượng ngùng. Gô bé thấy người khác nuôi thú cưng, từ khi còn bé xíu đến lớn. Cô bé cũng muốn nuôi... Nhưng cô bé không thích nuôi mấy vật nhỏ như chó mèo, chỉ thích
nuôi gì đó lớn, nên vừa nhìn Tiểu Chương Vũ cô bé đã thấy thích.
Đối với Chương Bách Ngôn, cho dù cô bé đòi hái sao thì anh cũng sẽ hái cho cô bé.
Nhưng Tiểu Chương Vũ thì không được. Chương Bách Ngôn nghiêm túc nói với cô bé: "Nếu con muốn mượn Tiểu Chương Vũ về nhà, con phải xin phép dì Tân, vì dì ấy là người chăm Tiểu Chương Vũ"
Tiểu Lục Hồi không hỏi nữa.
Cô bé nhìn Chương Bách Ngôn, không biết nói thế nào, một hồi lâu sau cô bé mới thâm ý nói: "Hóa ra địa vị trong nhà của bố thấp như vậy!"
Chương Bách Ngôn khẽ ừ: "Bố toàn nghe theo dì Tân."
Tiểu Lục Hồi gật đầu: "Bố Diệp cũng nghe theo mẹ, bố sợ mẹ nhất! Mẹ nói gì bố cũng làm theo, nhưng mẹ vẫn không thèm để ý đến bố."
Chương Bách Ngôn đã nghe về chuyện giữa Diệp Bạch và Lục U từ lâu.
Anh không tiện tham gia.
Anh ôm Tiểu Lục Hồi hỏi: "Vậy con thích bố Diệp không?”
Tiểu Lục Hồi thành thật nói: "Thích! Nhưng Tiểu Lục Hồi cũng thích bố!"
Vì muốn chứng minh lời nói của mình là thật, cô bé ngẩng đầu hôn lên cằm Chương Bách Ngôn... Trẻ con nhỏ nhắn mềm mại đã khiến ai cũng mềm lòng, huống chỉ là một cô bé nhỏ, đợi cô bé lớn giống Lục U, Chương Bách Ngôn nghĩ có lẽ anh không nỡ để cô bé đi lấy chồng.
Đôi mắt anh ươn ướt.
Tiểu Lục Hồi bỗng nhiên tìm thấy một hộp kẹo mang theo bên người, cô bé đưa cho Chương Bách Ngôn: "Mẹ nhờ con đưa, nói là phải đưa riêng cho bố."
Chương Bách Ngôn ngẩn người.
Đó là một hũ kẹo nhỏ màu hồng, trong đó có bảy, tám viên kẹo, cùng với một tấm séc được ép nhựa và một bức thư.
'Tấm séc này có giá trị 50.000.000 đồng.
Anh mở bức thư ra xem. Đây là thư viết tay của Lục U, nội dung trình bày đơn giản: [50.000.000 đồng này là số tiền đổi lấy chiếc vòng tay ngọc bích. Nó vốn thuộc về anh và Lục Hồi, nhưng tôi nghĩ tương lai sau này Lục Hồi mới dùng đến chiếc vòng tay, còn hiện tại anh đang cần số tiền này hơn. Vòng tay sau này mua lại cũng được.]