Đêm khuya.
Tân Dụ tắm rửa xong thì trở lại phòng ngủ.
Chương Bách Ngôn đứng dựa vào cửa sổ, cửa sổ phòng hơi mở, trong ngón tay thon dài của anh kẹp một điếu thuốc lá trắng như tuyết nhưng không hề châm lửa... Ở nơi này, chỗ ở nhỏ nên anh sợ Tần Dụ đang mang thai, không dám hút thuốc trong phòng ngủ.
Nghe thấy tiếng Tân Dụ đi vào, Chương Bách Ngôn nghiêng người nhìn cô.
Anh bỏ điếu thuốc trong tay vào bao thuốc, nhẹ giọng nói: “Dạy thằng bé làm bài tập một lát, có lẽ là tâm trạng bị ảnh hưởng nên làm rối tinh rối mù.
Anh cho rằng Tân Dụ sẽ không đáp lời.
Không ngờ cô lại đi tới, nhẹ nhàng ôm eo anh, tựa khuôn mặt lên vai anh lẩm bẩm: “Ngày mai em dạy thằng bé làm bài! Anh mệt cả ngày rồi, dạy bài tập nữa thì mệt quá.”
Chương Bách Ngôn không nói gì, ánh mắt thâm sâu.
Một lát sau, anh cúi đầu hôn cô một cái.
Anh ít nhiều gì cũng có chút không yên lòng, Tần Dụ do dự, cuối cùng vẫn
hỏi: “Có phải anh đang nghĩ đến Tiểu Lục Hồi không? Nếu muốn, hôm nào đến thăm đi.”
Đôi mắt đen của Chương Bách Ngôn nhìn cô chăm chú.
Tân Dụ ôm chặt anh, giọng nói vang lên trong bóng đêm sâu thẳm: “Em biết anh nhớ con bé! Thấy Tần Phấn, anh lại càng nhớ con bé phải không? Trước khi chúng ta kết hôn anh còn có thể thường xuyên thăm con bé, bây giờ chắc cũng không tiện nhỉ? Chương Bách Ngôn, không phải em rộng lượng, mà chỉ là bởi vì... Đây là quá khứ của anh.”
Chương Bách Ngôn không nói được, cũng không nói không được, anh chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Cuối cùng thản nhiên nói: “Ngủ thôi!”
Nhưng trong đêm, anh nào ngủ được, lăn qua lộn lại đều là dáng vẻ của Tiểu Lục Hồi.
Trong bóng tối, Tân Dụ đưa tay sờ môi anh. Cô cúi đầu nói: “Muốn thăm thì thăm đi! Cũng sẽ không ăn thịt anh!” Chương Bách Ngôn nghiêng người qua, nhìn cô chằm chằm.
Một lúc lâu sau, trên mặt Tân Dụ nóng lên, mắng khế: “Có cái gì mà nhìn chứ!”
Chương Bách Ngôn nghiêm túc nói: “Em đẹp lắm.”
Ba chữ này vô cùng nghiêm túc vang vọng trong bóng đêm, dễ nghe hơn so. với tất cả những lời âu yếm khác.
Dự án kia của Lục Thị cũng không ở thành phố B, lúc trước Chương Bách Ngôn đi đầu tư cũng mang theo tâm trạng có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng lúc này trúng thầu nên anh phải chạy qua chạy lại giữa thành phố € và thành phố B.
Tân Dụ phát hiện anh có ý muốn rút lui.
Cô không cho phép anh buông tha cơ hội này, cho dù đây là dự án của Lục Thị, cô cũng khuyến khích anh làm.
“Tình người là thứ yếu! Nếu như anh có thể thành công thì đó chính là bản lĩnh của anh.”
“Ở đây em có Tân Phấn chăm sóc! Hơn nữa, em có thể tìm một người giúp việc, phòng nhỏ thì trước tiên dùng tiền của em đổi cái phòng lớn hơn chút, sau này dù sao cũng phải chuyển.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!