Bọn họ sống chung với nhau đã được một thời gian, Chương Bách Ngôn có thể đoán được suy nghĩ của cô.
Tần Dụ vừa nói, anh đã đoán được cô đang suy nghĩ gì.
Không đợi cô mở miệng, anh đã hỏi: “Em muốn đón mẹ em đến sống cùng chúng ta sao?”
Cô dịu dàng ừ khẽ, sau đó lại nói: “Nhưng mẹ không đồng ý! Chương Bách Ngôn, mẹ nói mẹ không quen.”
Cô nói xong, ôm cổ chồng.
Chương Bách Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô, động tác rất dịu dàng, sao anh lại không biết cô để ý đến lòng tự trọng của anh, sợ làm tổn thương anh.
Nhưng anh đã ở cái tuổi này rồi, đâu đến mức đó chứ.
Tân Dụ còn nói: “Mẹ em ắt hẳn là không cam lòng! Chương Bách Ngôn, em hơi lo lắng.”
Chương Bách Ngôn vỗ về cô: “Sáng mai gọi điện thoại hỏi một chút, được không?”
Tần Dụ tựa vào vai anh, mềm mại ừ khẽ, cô bảo anh không cần đi rửa bát, sáng mai cô sẽ rửa... Cứ tự lẩm bẩm như vậy, Tân Dụ ngủ thiếp đi.
Trong đêm, cô tỉnh lại hai lần.
Lần nào cũng nằm mơ, trên người đổ mồ hôi lạnh.
Cô cố gắng nhớ lại giấc mơ đó, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra, cô không ngủ được Chương Bách Ngôn đương nhiên cũng không ngủ được, anh đứng dậy rót nước cho cô và cùng cô trò chuyện...
Nói chuyện một lát, Tân Dụ thương anh ngày mai phải đi làm.
Cô dịu dàng nói: “Anh ngủ trước đi, em ngồi một lát là được rồi.”
Chương Bách Ngôn làm sao nõ, anh tựa vào đầu giường, để cô nằm trong lòng anh, có anh nhẹ nhàng vỗ về nên cô an tâm hơn vô cùng... Lần này cô ngủ rất Say.
Lúc trời sáng, Tân Dụ tỉnh lại.
Chương Bách Ngôn không ở bên cạnh, bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện, mơ hồ cảm giác là vài người, nói cái gì người chết, còn có người thứ ba... xen lẫn những chữ thảm thiết đáng sợ.
'Tần Dụ mặc thêm quần áo đi ra ngoài.