Lái xe đến đó mất khoảng sáu tiếng đồng hồ.
Diệp Bạch xuất phát từ sáu giờ sáng, đến khoảng giữa trưa mới đến Lục Viên, đúng là giờ cơm, mùi thức ăn bay ra từ căn kiến trúc kiểu Trung Hoa, đây cũng là
mùi hương mà Diệp Bạch quen thuộc.
Bảo vệ ở cửa Lục Viên không nhận được tin tức, không biết anh và Lục U đã ly hôn.
Bởi vì cô cả đã to bụng rồi!
Sao ông ta có thể đoán ra chuyện đó được chứ!
Vì vậy, Diệp Bạch cứ vậy mà lái xe vào, đi thẳng đến cổng chính của nhà họ Lục, đỗ xe xong... Một cô bé chạy ra từ biệt thự. Tiết trời tháng tư, cô bé mặc một chiếc váy in hình hoa cúc nhỏ trên nền trắng, hai bím tóc nhỏ đen nhánh, vô cùng đáng yêu.
Chính là Tiểu Lục Hồi đang trốn học.
Tiểu Lục Hồi nhìn thấy Diệp Bạch, đầu tiên là ngẩn người một lát, sau đó đôi mắt to tròn đen nhánh lập tức sáng bừng lên, cô bé theo phản xạ giang hai tay ra muốn ôm Diệp Bạch, nhưng lại nghĩ tới lời cậu đã nói, cô bé lại buông tay xuống.
Cái miệng nhỏ mím lại đầy tủi thân...
Ngay sau đó liền ôm quả bóng cao su nhỏ quay đầu chạy vào nhà.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, Diệp Bạch đã thấy lòng đau như xoắn lại.
Tiểu Lục Hồi chạy về, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn có vẻ như vừa nhìn thấy ma.
Minh Châu đang cùng người giúp việc sắp xếp bát đũa, không phát hiện ra sự bất thường của cô bé, thế nhưng Lục U đang ngồi trên sô pha đọc sách vừa nhìn lên đã thấy dáng vẻ ấm ức của Tiểu Lục Hồi, cô buông sách trong tay xuống, gọi cô bé tới nói chuyện.
“Sao vậy?”
Lục U lấy khăn mặt nhỏ ra lau mồ hôi cho cô bé, dịu dàng hỏi.
Tiểu Lục Hồi không nói rõ được.
Đột nhiên, cô bé ôm lấy mẹ, cũng không nói gì, chỉ đặt khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên vai mẹ... Mặc dù cô bé còn nhỏ nhưng vô cùng cẩn thận để không chạm vào bụng của mẹ mình.
Nghe cậu nói trong này có em gái nhỏ.
Tiểu Lục Hồi thực sự rất kỳ lạ, Lục U lo lắng, cô ngước mắt nói với Hoäc Minh Châu: “Có lẽ Tiểu Lục Hồi ra ngoài gặp được thứ gì đó không sạch sẽ, cho người ra ngoài xem thế nào?”
Hoắc Minh Châu cũng đi tới nhìn.
Bà lập tức nói: “Rõ ràng đang là ban ngày, sao có thể có thứ gì không sạch sẽ? Cho dù là thứ không sạch sẽ cũng phải ra ngoài buổi tối mới đúng chứ! Hơn nữa chúng ta còn có cụ bà của con bé phù hộ, những thứ không sạch sẽ đó đều không vào được ngôi nhà này của chúng ta.”
Lục U cảm thấy có lý.
Lúc này, Tiểu Lục Hồi kéo Lục U ra ngoài...
Lục U không nghĩ gì nhiều, liền đứng dậy ra ngoài, thế nhưng vừa ra khỏi nhà cô đã run lên.
Diệp Bạch đang đứng dưới tán cây ngọc lan. Dưới chân là một đống quà tặng, có lẽ là lái xe từ thành phố B tới. Diệp Bạch còn khiếp sợ hơn cả cô.
Anh nhìn thẳng vào bụng cô, chỗ đó hơi lộ ra hình vòng cung, có thể dễ dàng nhận ra dáng vẻ của người mang thai bốn đến năm tháng...
Trái tim Diệp Bạch run lên kịch liệt, đứa trẻ vẫn còn!
Đứa con của anh và Lục U, vẫn còn!
Giọng anh nhẹ nhàng: “Con có ngoan không? Có nghịch ngợm lắm không?”
Chỉ một vài từ đơn giản mà anh nghẹn ngào mãi mới có thể nói thành lời... Trải qua bao tra tấn suốt những ngày gần đây, tới ngày hôm nay cuối cùng anh cũng nhìn thấy một tia hi vọng, ít nhất trong lòng anh cũng thấy dễ chịu hơn nhiều. Lục U không phá bỏ đứa trẻ, cô không vì đánh mất đứa trẻ mà đau càng thêm đau.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!