Diệp Bạch suy sụp đứng dưới ánh đèn.
Bất tri bất giác lùi về sau một bước, anh nhìn theo bóng dáng Gina, cảm thấy hài hước tới đáng buồn...
Chỉ vì cái gọi là thích của một cô gái...
Gia đình anh tan nát!
Con không còn, Lục U không cần anh nữa, khi đứa trẻ bị lấy ra Lục U có đau không... Có phải những ngày sau đó đêm nào cô cũng khóc không, cả Tiểu Lục Hồi nữa, có phải cũng sẽ khóc tìm chú Diệp không?
Mặc dù đã say, nhưng khi nghĩ như vậy, Diệp Bạch vẫn đau đớn khó lòng chịu nổi.
Anh ngồi xổm xuống ven đường.
Mờ mịt nhìn lên tầng trên cùng của tòa chung cư, không một ánh đèn... Đã mấy ngày rồi anh không về nhà, dù có về cũng không dám bật đèn lên, anh không dám đối diện với một căn nhà không có Lục U.
Hừng đông, Diệp Bạch tỉnh lại trên chiếc ghế trong công viên.
Anh từ từ đi bộ về nhà, trên đường đi anh định châm một điếu thuốc lá, thế nhưng vừa sờ vào hộp thuốc lá thì thấy bên trong đã rỗng không, anh bèn bóp bẹp
hộp thuốc, vứt đi, trở về căn hộ.
Khi cạo râu, Diệp Bạch nhìn vào gương, anh nhìn thấy một bản thân với tinh thần suy sụp trong đó.
Anh nghĩ, anh thế này, ngay cả bản thân anh cũng thấy chướng mắt. Lục U sao có thể chấp nhận?
Anh chậm chạp cạo râu xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, đến công ty đi làm... Anh vẫn muốn gặp Lục U, vẫn đến cổng lớn nhà họ Lục chờ đợi, thế nhưng
Tháng tư, tin tức truyền về từ nước ngoài.
Gina gả cho một tay chơi đời thứ hai, là một playboy có tiếng, từng quan hệ với vô số sao nữ, Gina không chịu kết hôn, nhưng cô ta bị bố ép gả qua đó.
Một đêm trước khi kết hôn, Gina gọi cho Diệp Bạch, anh không nghe máy. Ngày hôm sau, Gina đã thành vợ người ta.
Ngày hôm đó, ngay cả thư ký cũng cảm thấy vẻ mặt Tổng Giám đốc Diệp vô cùng dễ chịu! Cô ấy đưa tài liệu sang, lén nhìn Diệp Bạch.
Diệp Bạch mặc một thân Âu phục, ngồi sau bàn làm việc. Nhưng vẫn chưa xử lý công việc.
Anh cầm một cái điện thoại mới, đang gửi tin nhắn cho Lục U, thông tin còn vô cùng hèn mọn [Gina đã kết hôn!]
Đương nhiên, những tin nhắn mà anh gửi đi suốt mấy ngày nay đều như đá chìm đáy biển.
Lục U chưa bao giờ trả lời.
Anh lại tới biệt thự nhà họ Lục chờ đợi, một ngày, hai ngày, đi sớm về khuya mà chờ đợi, đến cuối tháng tư, bảo vệ cuối cùng cũng nói với anh một câu nói thật: “Ngài Lục, ngài đừng đợi nữa, cô Lục hiện tại không ở thành phố B, cô ấy đã đưa con gái về thành phố C rồi... Nghe nói sang năm mới quay về đây.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!