Lục U cười lạnh lùng.
Cô không trốn tránh mà nhìn thẳng vào mắt Diệp Bạch, còn nhắc lại lần nữa: “Đúng vậy, tôi đã bỏ đứa trẻ rồi! Sau này anh không cần tiếp tục lo lắng nó là con của ai, cũng không cần lo lắng vợ mình ngoại tình, bởi vì không có đứa trẻ này, chúng ta sẽ cắt đứt hoàn toàn triệt để, sạch sẽ.
Lục U cong môi mỉm cười: “Không phải rất tốt sao?”
“Lục U!”
Trong miệng Diệp Bạch tràn lên vị tanh ngọt.
Anh hoàn toàn rối loạn. Anh đã từng nghĩ tới cảnh tượng gặp mặt của hai người vô số lần, anh đã nghĩ có lẽ Lục U rất tức giận mà tát anh một cái... Thế nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới việc Lục U sẽ bỏ đứa trẻ này.
Trong chốc lát, vậy mà anh lại không biết nên nói gì.
Anh muốn hỏi cô, tại sao không đợi anh, nhưng hình như anh không có tư cách, là anh đã nói những lời khó nghe đó với cô, là anh không công nhận đứa trẻ đó là của mình.
Trong khi Diệp Bạch đang vô cùng hoảng hốt, Lục U tránh anh ra, đi vào thang máy.
Diệp Bạch không ngăn cản.
Anh im lặng nhìn cánh cửa thang máy đóng lại, im lặng nhìn con số màu đỏ dần tăng lên... Anh cảm thấy trái tim mình đã chết lặng, trong đầu anh chỉ tràn ngập mấy chữ.
Diệp Bạch, tôi đã bỏ đứa trẻ rồi!
Đứa trẻ đã không còn nữa rồi!
Diệp Bạch đột nhiên đưa tay lên che mắt, chất lỏng nóng bỏng tràn qua kế ngón tay.
Anh không quan tâm người đến người đi xung quanh, rơi vào trạng thái hoảng hốt. Cả ngày hôm đó, Diệp Bạch không đi đâu cả, anh chỉ đứng chờ ngay bên dưới công ty của Lục U, đợi cô tan làm ra ngoài... Anh ngồi trong xe hút thuốc, cái gạt tàn nhỏ trong xe cắm đầy tàn thuốc.
Tận khi trời nhá nhem tối, anh cũng không đợi được Lục U.
Anh xuống xe hỏi thăm, người ta nói Lục U đã rời đi từ cửa sau.
Cô hoàn toàn không muốn gặp anh một chút nào!
Diệp Bạch liền lái xe tới biệt thự nhà họ Lục, đã có lời dặn dò của Lục Thước, đương nhiên bảo vệ sẽ không để anh vào... Anh lại không thể làm phiền Tiểu Lục Hồi, cô bé đã rất khó khăn rồi.
Anh chặn được Lục Huân.
Lục Huân bước xuống khỏi xe, cô ấy nhẹ giọng nói với tài xế: “Anh đưa mấy đứa Lục Trầm vào trước đi.”
Trên xe, Lục Trầm và Lục Từ đều tò mò nhìn ra ngoài, Lục Từ vẫn còn nhỏ tuổi, vui vẻ gọi một tiếng dượng giòn tan, sau đó lập tức bị Lục Trầm bịt kín miệng. Giọng Lục Trầm nặng nề: “Chú ta không phải.”
Hàng lông mi dài của Lục Từ hơi ươn ướt, không hiểu.
Lục Trầm bèn nói: “Ngu ngốc!”
Lần này thì Lục Từ nghe hiểu, anh trai đang mắng mình!
Bên kia, Lục Huân và Diệp Bạch đứng trong ánh chiều tà.
Hai người đối diện một hồi lâu, Lục Huân khế thở dài, nói: “Lão Bạch, sau này đừng đến đây nữa! Anh hãy để cho Lục U sống một cuộc sống yên bình đi, mặc dù hiện tại có chút khó khăn, nhưng thời gian trôi qua, tôi nghĩ em ấy có thể trở lại cuộc sống bình thường.”
Diệp Bạch châm một điếu thuốc lá.
Lục Huân có thể đoán được mấy ngày hôm nay anh đã hút không ít thuốc, không khỏi khuyên một câu: “Hút ít một chút đi! Coi như là vì bác trai bác gái.”
Diệp Bạch chăm chú nhìn cô ấy, hồi lâu sau anh mới thấp giọng hỏi: “Tiểu Huân, anh chỉ hỏi em một câu, em trả lời thật cho anh, đứa trẻ thực sự không còn nữa sao?”
Lục Huân cũng rất khó xử!
Gô ấy do dự một lát, rồi nói với Diệp Bạch: “Đúng vậy! Đứa trẻ đã không còn!”
Diệp Bạch lùi lại một bước.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!