Lục u đi đến một bệnh viện tư nhân, ở đó có
một bác sĩ quen với nhà họ Lục, chưa đầy nửa tiếng kiểm tra đo lường đã có kết quả, cô có thaL.Thai được sáu tuần.
Lục u nhìn dòng chữ đó thật lâu, mắt đầy nước mắt.
Cô lại có con.
Với Diệp Bạch.
Cô cẩn thận gấp tờ giấy xét nghiệm lại bỏ vào túi xách, định khi trở về thì đưa cho Diệp Bạch xem…Cô tin rằng lần kiểm tra sức khỏe đó của Diệp Bạch có sai lầm, chức năng sinh lí của anh vẫn bình thường.
Lúc trở về, cô lái xe rất chậm.
Cô cấn thận che chở cho chính mình và đứa nhỏ, cô nghĩ nếu Tiểu Lục Hồi biết mình có em gái thì nhất định sẽ rất vui vẻ.
Lục u đỗ xe ở dưới căn hộ.
Lại vô tình gặp được một người.
Là Chương Bách Ngôn.
Anh ta đang dựa vào thân chiếc xe màu đen, trên tay cầm một một chiếc túi to, là chiếc túi mà Lục u đã đế trên xe anh ta trước đó. Đương nhiên anh ta cố ý đến đây không phải là vì trả đổ, mà là thay Tần Dụ chào hỏi.
Lục u nhận đồ.
Cô nghe thấy Chương Bách Ngôn nhẹ giọng nói: “Đừng đế bụng! Cô ấy không có ý xấu.”
Lục u cũng không đế bụng.
Cô có thể thấy Tần Dụ là một người phụ nữ tốt, cũng thật lòng yêu Chương Bách Ngôn…Chương Bách Ngôn thay Tân Dụ nói những lời đó cũng chứng minh rằng Tần Dụ có sức nặng trong lòng anh ta, cô cũng mừng cho họ.
Lục u mỉm cười: “Chúc mừng anh!”
Màn đêm buông xuống, gió đêm…
Chương Bách Ngôn đứng nhìn người con gái mà mình thích nhiều năm, có lẽ rất lâu sau này anh ta nuối tiếc, khó quên được, nhưng bọn họ thực sự đã đến lúc phải nói lời từ biệt, lần này cũng là lần cuối cùng anh ta đến tìm cô.
Sau này, lại đến tìm thì chính là làm phiền.
Anh ta nói cảm ơn.
Lục u ngẫm nghĩ nói: “Chương Bách Ngôn, chúng ta đều phải tiến về phía trước! Tôi sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Lục Hồi.”
Ý của cô, Chương Bách Ngôn hiếu.