Bạch sẽ không nghe.
Lục u nghĩ, có lẽ Anh cũng khó xử.
Một đêm trước khi kì nghỉ kết thúc, Lục u thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đưa Tiểu Lục Hồi trở về trong ngày hôm sau.
Cô bé chơi trong phòng khách.
Trong phòng ngủ, Lục u sửa soạn một rương hành lý lớn, hầu như đều là đồ của Tiểu Lục Hồi.
Mới chuẩn bị xong, cả người đã bị người ta ôm lấy từ phía sau.
Diệp Bạch nhẹ nhàng ôm lấy cô, cằm gác trên đầu vai cô, lẩm bấm: “Đừng đi! ở lại được không? Lục u, anh thích được ở cùng một chỗ với mẹ con em.”
Cổ họng Lục u căng chặt.
Cô cũng muốn, cô cũng cảm thấy rất vui nhưng thế giới của ba người quá nhỏ.
Cô cũng không thể nói câu chờ đến khi Gina chết bệnh được.
Cô nghĩ ngợi, xoay người nhìn anh, nghiêm túc hỏi Anh: “Diệp Bạch, anh có thế bảo đảm tương lai của chúng ta không? Anh có thể bảo đảm sẽ cho Lục Hồi hạnh phúc không?”
Diệp Bạch nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, giọng nói khàn đặc: “Đương nhiên!”
Anh nói với cô: “Trừ phi thật sự có ngày đó, bằng không anh sẽ không đi nữa, Lục u anh cam đoan với em.”
Lục u cũng duỗi tay sờ mặt anh.
Bóng đêm ôn nhu.
Hồi lâu sau, cô mới nhẹ giọng hỏi: “Em có thể tin tưởng anh sao, Diệp Bạch?”
Cô bị ôm vào trong lòng ngực của anh…
Lúc Diệp Bạch ôm cô, anh thật sự có thể cảm nhận được, Lục u đã không còn là thiếu nữ… Cô đã là một người phụ nữ trưởng thành, là vợ của anh.
Anh nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên rồi hôn: “Ngày mai đi đăng ký kết hôn, chúng ta sẽ làm hôn lễ.”
Lục U cười rộ lên: “Sao lại gấp gáp như vậy được! Trên tay em còn có rất nhiều việc cần phải làm nữa!”
Rõ ràng là đang cười, trong mắt cô lại có nước mắt.
Diệp Bạch biết cô uất ức, anh nhẹ nhàng giúp cô lau đi giọt lệ vương trên khóe mắt: “Đừng khóc! Lục u, đừng khóc!”
Nhưng cô vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt.
Đêm đó, cô cùng Tiểu Lục Hồi không đi…
Lúc ngủ, Tiểu Lục Hồi ngủ ở giữa bọn họ, sung sướng lăn qua lăn lại.
Diệp Bạch sợ cô bé làm phiền Lục u, đành phải kéo cô bé ôm vào trong lòng ngực mình, kể chuyện cổ tích cho cô bé… Bé con thơm tho mềm mại khiến trái tim anh mềm ra.
Diệp Bạch nhịn không được vừa thơm vừa hôn.
Thật là đáng yêu!
Tiểu Lục Hồi thẹn thùng lại che mặt lại…
Qua năm mới, Lục u có hơi bận rộn.
Trước đây, hầu như một tuần cô chỉ cần tới công ty hai ba lằn, gần đây ngày nào cũng phải đi… Cũng may có Diệp Bạch, buối tối cô còn có thể tranh thủ vào thời gian rảnh đế vẽ truyện tranh, cũng xem như những tháng ngày ngày không có trở ngại gì cả
Đầu mùa xuân, mưa nhiều,
Hôm nay Lục u xong xuôi công việc, bước ra khỏi tòa nhà, tài xế mãi chưa tới.
Điện thoại cũng không gọi được.
Cô đang định bắt xe về, một chiếc xe RV màu đen từ từ lướt qua, bổng dưng một giọng nói vang lên: “Bách Ngôn, là cô Lục, chúng ta đưa cô ấy về đi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!