Ánh mắt của Diệp Bạch trở nên thâm sâu.
Câu nói của anh chứa đầy ấn ý: “Cũng tạm là được rồi!”
Đang nói chuyện, di động đặt lên bàn vang lên, anh nhìn thoáng qua rồi nhẹ nhàng tắt máy.
Lục u đoán được là ai gọi tới.
Cô nhấp miệng uống rượu vang đỏ, không lên tiếng… Diệp Bạch sợ cô không vui, nhẹ giọng nói: “Là một khách hàng không quan trọng.”
Cô biết anh sợ cô mất hứng, nói dổi.
Lục u cũng không vạch trần, tình cảm của người trưởng thành có đôi khi vần nên hồ đ’ô một chút mới tốt. Nếu thật sự so đo, cô và Diệp Bạch thật sự không thể cùng nhau nối một ngày.
Sau khi ăn xong, Tiểu Lục Hồi vẫn chưa tỉnh giấc.
Diệp Bạch dọn dẹp, Lục u ở cùng con, cô nhìn khuôn mặt tinh tế của cô bé dưới ánh đèn
Bên ngoài, dường như có tiếng nói chuyện truyền tới.
Cô đoán, là Gina lại gọi điện thoại tới.
Diệp Bạch nghe điện thoại.
Lục u không lắng nghe, cô cũng chỉ yên tĩnh nằm cùng con, chờ cô bé tỉnh lại… Ước chừng tới mười hai giờ, cuối cùng cô bé cũng đã ngủ đủ, lúc chui ra khỏi ố chăn cả người ấm áp dê chịu, nhưng cô bé không muốn dậy, ôm mẹ đòi trò chuyện cùng mẹ.
Lục u nằm xuống.
Cô nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Tiếu Lục Hồi, giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Muốn nói cái gì vậy?”
Tiểu Lục Hồi xoay người, ưỡn ẹo bò vào trong lòng ngực của cô.
Cô bé mở to đôi mắt, mềm mại hỏi: “Con có thể gọi chú Diệp là bố không? Con cảm thấy chú ấy chính là bố của con.”
Lục u nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của con gái.
Cò đang châm chước trả lời nhưng còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Lục Hồi đã bị người ta ôm lên.
Diệp Bạch đi vào trong.
Anh giúp cô bé vuốt ve lại mái tóc bù xù rồi lại thơm lên mặt bé: “Sau này cứ gọi là bố!”
Tiểu Lục Hòi che đôi mắt lại.
Ngã vào đầu vai anh, thẹn thùng!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!