Tuy rằng cái tên Đa Đa cũng không hay lắm, nhưng còn hơn Labrador nhiều, Labrador... Ăn nhiều, kéo nhiều!
Đối với cái tên này, Lục U không tỏ nhiều cảm xúc.
Vào biệt thự, Diệp Bạch cắt cho Lục U một đĩa trái cây, còn có một phần sữa chua làm thủ công... Anh lấy cho cô một quyển notebook để cô làm việc, còn anh thì đến phòng bếp làm đồ ăn cho cô.
Lục U quá gầy, anh muốn vỗ béo cho cô lên mấy cân.
Khi Lục U đang ăn trái cây, Labrador cũng muốn ăn, ở bên cạnh... thèm nhỏ. dãi.
Lục U cho nó hai miếng dưa mật.
Cô nhìn chó ăn trái cây, cũng không còn hứng vẽ truyện tranh, âm thanh từ phòng bếp truyền đến luôn quấy nhiễu cô, cô không biết đêm nay về cùng Diệp. Bạch là đúng hay sai...
Anh trai cô nói, nên cho Diệp Bạch một cơ hội.
Cơ hội thì cô đã cho rồi, nhưng cô biết, cô vẫn cảm thấy không thoải mái.
Loại cảm giác không thoải mái này chính là thứ khiến họ càng xa cách.
Diệp Bạch làm xong đồ ăn đi ra thì thấy Lục U ngẩn người, notebook đang mở... Nhưng trên bảng vẽ trống rỗng.
Diệp Bạch rút notebook ra: “Không có hứng thì đừng làm.” Lục U giương mắt nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau, lẫn nhau đều biết đối phương đang suy nghĩ gì, hồi lâu sau Lục U mới mở miệng: “Diệp Bạch, tôi cần thời gian.”
Diệp Bạch nở nụ cười.
Khi anh cười rộ lên, gương mặt góc cạnh càng thêm khắc sậu, có sự gợi cảm của đàn ông trưởng thành.
Anh nhéo nhéo khuôn mặt non mềm của cô, dịu giọng nói: “Anh đang nói chuyện công việc, em nghĩ đi đâu vậy!”
Lục U cắn môi!
Diệp Bạch vẫn từ trên cao nhìn xuống, chăm chú nhìn cô, một lát sau anh cúi đầu hôn lên môi cô, thẳng thắn thành khẩn nói: “Thật ra anh rất muốn!”
Không khí trở nên có chút khó nói.
Im lặng một lát, anh cầm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng nói: “Em thích ăn cá hầm nhất! Ăn xong rồi anh đưa em về, Lục U, anh muốn nhìn con một chút.”
Đứa bé kia vốn dĩ tên Diệp Hồi, nhưng đã đổi tên thành Lục Hồi.
Lục U không lập tức đồng ý.
Cô và Diệp Bạch chưa biết sẽ ra sao đâu, cô không muốn cuốn con vào chuyện này quá sớm, nhỡ đâu hai người thân thiết với nhau... Cuối cùng anh lại bỏ đi, khi đó Tiểu Lục Hồi sẽ buồn lắm.
Thấy cô trầm mặc không nói, Diệp Bạch cũng đoán được suy nghĩ của cô.
Anh liền không tiếp tục miễn cưỡng.
Cơm nước, tiêu thực xong xuôi, anh rất lịch thiệp đưa cô về, vẫn luôn hành động phải phép, không vội vàng như ở phòng nghỉ xế chiều hôm nọ.
Chiếc xe vững vàng đi trên đường cái.
Hai người đều không nói chuyện, khi xe dừng lại, Diệp Bạch nghiêng đầu nhìn cô.
Lục U muốn xuống xe, nhưng lại bị kéo tay lại.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!